Chương 28

Trịnh Bạch Ngọc lúc rãnh rỗi còn đến nơi làm việc Phương Sở thêm vài lần nữa.
Mọi người cũng đã quen với sự hiện diện của vị phu nhân tương lai này, lại biết thêm Trịnh Bạch Ngọc là bạn thân của em gái Phương tổng.
Phương tổng theo đuổi nhiều năm mới lừa được người về nên càng có nhiều người xem trọng vị phu nhân này.
Cuối tháng Phương Sở và Trịnh Bạch Ngọc về nhà ăn cơm với ba mẹ Phương.
Gần đây cô có chút mệt mỏi nên gương mặt không tốt lắm. Lại thêm thời tiết nóng bức nên ăn uống không ngon miệng.
Mẹ Phương rất lo lắng nên cứ càm ràm Phương Sở không chăm sóc cô tốt. Muốn hai người họ thường xuyên về nhà để bà chăm sóc cho cô.
Nhưng do nhà ba mẹ Phương quá xa cũng không thuận tiện đi làm nên tìm cách từ chối.
Trịnh Bạch Ngọc cảm thấy trong người càng lúc càng khó chịu, dạ dày cũng cuộn lên từng cơn.
Đang muốn đứng dậy rót nước lọc thì đầu óc xoay cuồng ngã xuống, bất tỉnh.
Ba Phương ngồi gần đó liền hoảng hồn gọi cả nhà.
Mẹ Phương và Phương Cẩm sợ hãi, liền cuống quýt từ phòng bếp chạy đến đỡ người dậy.
Phương Sở đang ở tầng trên lấy đồ nghe tiếng liền chạy xuống ôm Trịnh Bạch Ngọc ra ngoài.
Ba Phương giữ bình tĩnh cầm chìa khóa chạy theo, ông lái xe đưa Phương Sở đang ôm Trịnh Bạch Ngọc đến bệnh viện.
Mẹ Phương và Phương Cẩm cũng hoàn hồn lái xe theo sau.
Phương Sở nhìn Trịnh Bạch Ngọc hơi thở có chút yếu ớt liền hoảng sợ, cố gắng giữ bình tĩnh gọi cô nhưng hai tay run rẩy ôm cô đã tố cáo hết tất cả.
Rõ ràng lúc nãy trước khi lên lầu cô còn hờn dỗi anh mà lúc chạy xuống đã thấy cô nằm dưới đất.
Nói không sợ là giả. Đến bây giờ tim anh cũng vẫn còn đập rất nhanh. Nếu Trịnh Bạch Ngọc mà xảy ra chuyện gì chắc anh không xong mất.
Ba Phương lái xe rất nhanh, trên đường cũng vượt không ít đèn đỏ. Bây giờ nói với ông về luật pháp ông chắc chắn sẽ đạp tên đó một cái.
Con dâu ông còn nằm phía sau xe kia kìa.
Mẹ Phương cũng đang rơi nước mắt, cầu xin trời cao phù hộ cho Trịnh Bạch Ngọc không có việc gì.
Một nhà họ Phương hiện tại từ trên xuống dưới đều lo lắng cho Trịnh Bạch Ngọc.
Đến bệnh viện chưa kịp đậu xe, Phương Sở đã ôm Trịnh Bạch Ngọc chạy như bay vào phòng cấp cứu tìm bác sĩ.
Trả lời mấy vấn đề của bác sĩ liền ngồi ngây ngốc bên ngoài, ánh mắt vẫn không rời một khắc nào.
Đến khi cả nhà đông đủ thì ai cũng lo lắng ngồi bên ngoài chờ. Mẹ Phương lo lắng đến mức khóc trong lòng ba Phương không nín.
…………….
Không lâu sau khi cô mơ màng tỉnh dậy đã phát hiện mình đang nằm ở một nơi lạ lẫm.
Cả người có chút mệt mỏi, vô lực.
Phương Sở ngồi bên cạnh, đang gục đầu lên tay cô, như cảm nhận được Trịnh Bạch Ngọc cử động liền ngẩng đầu nhìn lên.
Sau đó hoảng loạn chạy ra ngoài gọi bác sĩ. Tiếp đó là một màn náo loạn của nhà họ Phương.
Đến mức y tá dọa đuổi mới khiến họ bình tĩnh lại.
Bác sĩ kiểm tra nói không sao mới khiến mọi người thở phào một hơi.
“Chu kì của cô vừa rồi là khi nào?”
Bác sĩ đột ngột hỏi một câu khiến Trịnh Bạch Ngọc sững sờ. Lúc này cô đột nhiên nghĩ tới gì đó.
“Hình như là hơn một tháng trước, để tôi xem lại”
Lật đật mở điện thoại xem lịch chu kỳ.
“Là 15 tháng 4”
“ừm. Tính toán một chút thì vừa vặn cô có thai khoảng 5 tuần. Vì mới mang thai, cơ thể lại áp lực quá lớn nên không đảm bảo được sức khỏe. Chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn. Ngày mai đến khoa sản kiểm tra kĩ một chút”
“………….”
Ngay lặp tức một không khí trong phòng đột ngột trở nên quái dị. Bầu không khí im lặng bao trùm khiến bác sĩ cũng khó hiểu. Dặn dò thêm vài câu liền rời khỏi.
Mà Phương Sở cứng đờ người ngồi không nhúc nhích.
Mẹ Phương lần này là người tỉnh táo sớm nhất. Bà vui mừng nắm tay ba Phương mà rơi nước mắt. Cuối cùng bà cũng đợi được cháu nội. Khi về phải đi chùa tích thêm công đức mới được.
Phương Cẩm nhìn thật sự rất ngu. Tin này giống như sét đánh xuống một đường thẳng vào đầu.
Mẹ nó chứ! Gần đây toàn xảy ra chuyện khiến cô ấy kinh hãi không thôi.
Trịnh Bạch Ngọc thì khác, ban đầu là bàng hoàng, sau đó là mừng vì có thêm một người sau này sẽ là người thân của cô, cuối cùng là tức giận dâng trào.
Nhìn thấy người đã gây ra chuyện này là Phương Sở, cô bỗng nhớ tới một đêm anh trở về nhà rồi làm loạn. Bình thường bọn họ luôn dùng biện pháp tránh thai, sở dĩ đêm đó cô không nhớ rõ vì bị Phương Sở liên tục gạ gẫm làm mất hết thần trí. Đêm đó dường như anh có tinh lực vô hạn, hai người triền miên đến gần sáng.
Mỗi lần muốn nhắc nhở thì anh lại thêm một đợt tấn công mới. Lúc tỉnh dậy nhà cửa cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ nên cũng không nghi ngờ gì. Bây giờ quả nhiên là âm mưu của người này.
Trịnh Bạch Ngọc thẳng chân đạp Phương Sở một cái, khiến anh không kịp phòng bị mà té nhào trên đất khiến mọi người hoảng hồn, không hiểu vì sao cô đột nhiên tức giận.
“Phương Sở anh quả nhiên là đồ khốn, có phải anh cố tình hay không….. được… được lắm. Anh cút đi cho em”
Trịnh Bạch Ngọc gào lên, gối trên giường cũng ném lên người anh. Lần này cô tức giận là thật. Không nghĩ Phương Sở ngày thường luôn tỏ ra thành thật lại tính kế cô.
Mẹ Phương rụt cổ vì vui mừng quá sớm, thấy con dâu tức giận liền biết chuyện này do con trai mình làm sai. Bà liền đến ôm Trịnh Bạch Ngọc dỗ dành. Phương Cẩm cũng phụ họa trách móc anh trai mình một hồi.
Lúc này ba Phương đá cho Phương Sở một cái cũng đã khiến anh tỉnh táo, anh đứng dậy kéo tay Trịnh Bạch Ngọc nhỏ giọng cầu xin
“Bà xã, anh không có ý. Anh không nghĩ đến…..”
“Nghĩ… nghĩ… anh thì nghĩ cái quái gì. Em không đồng ý kết hôn sớm thì anh liền tính kế”
“Không có… em tin anh đi, anh không có tính kế em. Anh chỉ….”
“Anh cút đi”
Trịnh Bạch Ngọc khóc nức nở, cô cũng không phải muốn giận dỗi trước mặt ba mẹ anh nhưng nghĩ tới chuyện anh làm, cô liền không kiềm nén được bật khóc. Giống như mình bị ủy khuất trên đời dồn nén lại để hôm nay bộc phát.
“Bà xã. Anh xin lỗi em. Đừng tức giận ảnh hưởng sức khỏe. Chỉ cần em để anh chăm sóc hai mẹ con, em muốn anh làm gì cũng được”
“Bà xã đừng khóc, là anh sai”
“Bà xã, em tin anh đi”
Cô vừa khóc Phương Sở liền luống cuống tay chân. Hết ôm lại sờ, rồi lau nước mắt. Cứ luống cuống không biết nên làm gì.
Cả nhà thấy thế liền ra ngoài để hai người nói chuyện.
Mẹ Phương kiềm nén một bụng vừa ra khỏi phòng đến nơi không ai nghe thấy liền chống tay lên hông bật cười thật to. Ba Phương cũng gật gù làm ra vẻ đắc ý. Bọn họ cuối cùng cũng có cháu nội.
Về nhà phải thắp hương tổ tiên thật đàng hoàng mới được.
Phương Cẩm còn chưa kịp tiêu hóa được biểu cảm thay đổi bất thường của phụ huynh. Nhưng bị mẹ Phương tẩy não một hồi cuối cùng cũng nhập bọn vui mừng khi sắp có cháu.
Ha Ha cả nhà cùng vui.
Trong phòng bệnh Phương Sở xoay quanh dỗ dành Trịnh Bạch Ngọc một hồi mới tạm làm dịu được cơn tức giận của cô.
Trịnh Bạch Ngọc cảm thấy mệt mỏi liền chìm vài giấc ngủ.
Phương Sở vẫn ngồi ngây ngốc bên cạnh. Bàn tay cũng chưa rời khỏi tay Trịnh Bạch Ngọc.
Anh làm cha rồi. Phương Sở anh đây cuối cùng cũng làm cha rồi.
Bọn họ đã có chung một đứa con. Hai người cuối cùng cũng là một gia đình hoàn chỉnh. Anh không cần ngày đêm sợ hãi Trịnh Bạch Ngọc sẽ rời khỏi.
Ít nhất thì cô cũng sẽ vì con mà cho anh một danh phận đúng không?
Chuyện này đúng là Phương Sở tính kế nhưng cũng chỉ mới dám thực hiện một lần. Cũng thấy không có động tĩnh khác thường cũng chỉ thất vọng một chút. Không ngờ cuối cùng chuyện mình vất vả tính kế cuối cùng cũng thu được kết quả.
Nhưng anh không dám nói chuyện này ra. Anh sợ cô sẽ cấm cửa anh mất.
Vì tương lai có vợ có con, Phương Sở nhất định nuốt ngược mấy lời thật lòng này vào trong.
…………….

Bình luận

Để lại bình luận