Chương 280

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 280

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Khoái cảm xông lên đầu khiến Trần Huyền Hiêu có cảm giác như đang ngấp nghé bên bờ cái chết, giống như linh hồn cũng bắn ra cho Yến Tuyền theo chất lỏng màu trắng đục kia. Hắn tưởng yêu quái ăn thịt người như vậy, bảo sao bọn họ lại nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, hắn cứ tưởng mình sẽ chết như này, cơ thể mềm nhũn ngã lên người Yến Tuyền, sau đó lẳng lặng nhắm mắt lại.
Nhưng chờ một lúc, Trần Huyền Hiêu phát hiện bản thân vẫn còn sống khoẻ mạnh nên lại mở mắt ra, thấy Yến Tuyền đang nhìn mình.
Sau trận mây mưa kịch liệt khiến khuôn mặt như bạch ngọc của Yến Tuyền đỏ ửng say lòng người, từng sợi tóc mướt mồ hôi dính lên gò má nàng, như hạt mưa trên hoa lê, rồi lại như bông hoa hải đường hé nở, đẹp đến mức khiến người ta si mê.
“Sao ta vẫn chưa chết?” Hắn hỏi Yến Tuyền: “Chẳng phải nàng muốn ăn thịt ta sao?”
Bộ dạng ngốc nghếch của hắn khiến Yến Tuyền cười khúc khích, bộ ngực tròn trịa trước ngực cũng rung rinh liên hồi, khiến hắn không nhịn được giơ tay lên bắt lấy hai bé thỏ trắng kia.
Sự run rẩy khiến côn thịt còn đang chôn sâu trong cơ thể nàng chưa rút ra lại trở nên cứng ngắc, Yến Tuyền phát hiện ra, nàng vội vàng ngừng cười: “Chẳng phải đã ăn rồi đấy còn gì?”
Trần Huyền Hiêu không hiểu, eo hắn lại bắt đầu di chuyển, tiếp tục đút vào rút ra trong tiểu huyệt của nàng.
“Ư…” Yến Tuyền muốn bảo hắn dừng lại, nhưng va chạm một lúc lại khiến nàng cũng muốn, nên nàng không nói gì nữa mà trả lời câu hỏi vừa nãy của hắn: “Ai bảo với chàng ta là yêu quái thế?’
“Yêu quái rành nhất là biến thành mỹ nhân quyến rũ con người, khiến con người cam tâm tình nguyện dâng lên linh hồn và thể xác của mình. Hoa Thái Tuế là yêu, nàng là bạn của nó, lại xinh đẹp như thế, còn tài giỏi như vậy, nàng không phải yêu quái thì là gì?”
“Chàng chưa từng nghe thấy câu đẹp như thiên tiên à? Vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, chàng nói xem liệu có khả năng, thật ra ta là tiên nữ không?”
Trần Huyền Hiêu sửng sốt: “Nàng là tiên nữ ư?”
“Không giống sao?”
“Sao tiên nữ có thể…” Trần Huyền Hiêu nói, ánh mắt nhìn xuống nơi đang nối liền với nhau của hai người họ, không cần nói cũng biết hắn có ý gì.
Từ nhỏ người dân ở huyện Thanh Thạch đã được nghe kể về truyền thuyết của hồ Tiên Nữ ở núi Ngọc Phong, nghe nói thiên quy nghiêm ngặt, nam nữ không được phép hoan ái, tiên nhân với người phàm lại càng không được phép yêu nhau, thế nên sau này Vương mẫu nương nương mới chia loan rẽ thuý, cuối cùng dùng cây trâm vàng vạch một đường thành sông Ngân Hà ngăn cách Ngưu Lang Chức Nữ.
“Đúng rồi, thiên quy nghiêm ngặt, chàng có muốn ở bên ta nữa không?”
“Ta muốn thì có tác dụng gì không?”
“Chỉ cần chàng muốn, chúng ta có thể ở bên nhau.”
“Ta muốn!” Trần Huyền Hiêu lại va chạm, nhiều lần thúc đến chỗ sâu trong hoa tâm.
Yến Tuyền ôm chặt hắn, hắn muốn một kiếp thì nàng sẽ độ hắn một kiếp, hắn muốn mười kiếp thì nàng sẽ độ hắn mười kiếp, nàng không sợ hắn muốn, chỉ sợ hắn không muốn.
Sói con vừa mới biết yêu được khai trai là không gì có thể khống chế nổi, hắn đòi hỏi vô độ ngày đêm như không biết mệt mỏi là gì, dù Yến Tuyền chỉ mỉm cười với hắn thì hắn cũng có thể lập tức động dục, hết cách, nàng chỉ đành khôi phục ký ức kiếp trước cho hắn.
Yến Tuyền cứ tưởng khôi phục ký ức rồi thì Trần Huyền Hiêu sẽ biết kiềm chế đôi chút, ai ngờ đâu hắn lại nói: “Lúc còn trẻ không nỗ lực, chẳng nhẽ lại chờ đến lúc già mới cố gắng?”
… Hắn nói thế hình như cũng có lý.
Yến Tuyền bị hắn thuyết phục, nàng cũng không từ chối nữa mà cùng hắn chơi đùa nhiều từ thế khác nhau, như thể muốn bù đắp cho mười hai mươi năm xa cách.
Hoa Thái Tuế nằm phơi nắng trên nóc nhà ngáp một cái, lười biếng lẩm bẩm: “Lại nữa rồi, đã đến mùa thu rồi mà thời kỳ động dục của bọn họ vẫn chưa qua nữa, meo.”
HOÀN.

Bình luận

Để lại bình luận