Chương 283

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 283

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cốt truyện rút căn cốt
Vì vậy mới có giấc ngủ này. Chung quy lại, dù nói là ngủ say nhưng chỉ cần còn sống thì cuối cùng cũng sẽ có ngày tỉnh lại.
Chàng đã vượt qua tử kiếp, tất nhiên thiên đạo sẽ không làm khó chàng thêm, nhưng lại có một số người không thể chờ đợi nổi.
Nam Hi nghĩ đến cốt truyện tiếp theo, bắt đầu chầm chậm suy nghĩ.
[Vậy cốt truyện rút căn cốt của ta nên làm thế nào đây?]
Có lẽ là ảo giác của Nam Hi, vào khoảnh khắc suy nghĩ này xuất hiện trong đầu nàng, nàng như cảm thấy ánh mắt của mọi người xung quanh đều nghiêng về phía mình một chút.
Nhưng khi nàng nhìn qua thì mọi người lại đều đang bận rộn với việc của mình, trông không có gì khác thường.
Nam Hi chỉ nghĩ rằng trong hai ngày qua mình quá nhạy cảm nên không suy nghĩ nhiều, chỉ nhớ lại chuyện này rồi âm thầm thở dài.
Thật ra căn cốt của người tu tiên là một khái niệm khá mơ hồ, nhưng nếu chuyển thành thực thể thì sẽ là một đoạn xương trong cơ thể người. Trước đây Nam Hi cũng đã thấy, đó là thứ mà cơ thể hiện lớn không có.
Nhưng chỉ một đoạn xương như vậy đã chiếm 50% thiên phú của người tu tiên.
50% còn lại chính là ngộ tính.
Hai yếu tố này bổ trợ cho nhau, dù thiếu một cũng không thể gọi là thiên tài.
[Dù sao cũng sẽ bị lấy mất xương căn cốt này, sau này cũng không phải là không thể bổ sung lại.]
Nghe thấy tiếng lòng của Nam Hi, trong lòng mọi người đều thắt lại. Nói là có thể bổ sung nhưng đâu có dễ dàng như vậy. Trong giới tu tiên, thứ bẩm sinh luôn tốt hơn thứ tu bổ sau này, chưa kể đó còn là thứ quyết định thiên phú tu luyện.
Sau này có bổ sung thì cũng luôn có khuyết điểm.
Nhưng giọng điệu của Nam Hi lại như đã chấp nhận chuyện này, khiến mọi người vừa cảm thấy khó hiểu, vừa nổi cơn thịnh nộ.
Khó hiểu vì trước đây Nam Hi sẵn sàng chống lại hệ thống để thay đổi cốt truyện, nhưng lại không có chút ý định chống cự nào trong chuyện sống còn như thế này.
Phẫn nộ vì Tề Thiên dám có ý nghĩ như vậy.
Một người ngoài, một người từ trước đến giờ không được tiểu sư tỷ để mắt tới lại muốn lấy căn cốt của lớn sư tỷ để cho tiểu sư tỷ hồi phục.
Nếu hắn ta thành công chẳng những sẽ khiến tiểu sư tỷ phải chịu đựng quả báo không đáng có mà còn khiến cho tình tỷ muội bị chia rẽ, thật đáng chết.
Ở nơi Nam Hi không nhìn thấy, mọi người đã trao đổi ánh mắt, đã ra quyết định.
Dù Tề Thiên có dám nghĩ hay không, chắc chắn họ cũng sẽ không để hắn ta thành công.
Lúc này Tề Thiên cũng đang có mặt, hoặc có thể nói là ngoài đệ tử của Thiên Vân Kiếm Tông ra thì còn có rất nhiều người ở đây. Tất cả đều đang hóng hớt, những người thật sự quan tâm đến tình trạng của Lạc Đình Vân đã vây thành một vòng tròn, chờ đợi kết quả chẩn đoán của Dược tu.
Chẳng mấy chốc, Dược tu đã nhíu mày nhìn về phía đệ tử Thiên Vân Kiếm Tông, cuối cùng dừng lại ở Nam Hi.
“Tình trạng của vị đạo hữu này không quá nghiêm trọng, nhưng tổn thương đến căn cốt, cũng không thể nói là không nghiêm trọng.”
Dược tu suy nghĩ một lúc, nhìn Nam Hi như muốn nói lại thôi, cuối cùng lại ngậm miệng.
Nàng ấy đã bắt mạch cho Lạc Đình Vân, linh lực đã lưu chuyển qua kinh mạch của đối phương nên tất nhiên biết được một số chuyện không nên biết, nhưng nghĩ lại, Dược tu lại không định nói ra.
Quan hệ giữa Nam Hi và Lạc Đình Vân thân thiết như vậy, có lẽ nàng cũng biết tình trạng của Lạc Đình Vân ra sao.
Nàng ấy nói: “Ngoài căn cốt ra, ta không cảm nhận được tổn thương nào khác. Lúc này ngất xỉu chắc hẳn là vì có hai lí do, một là kiệt sức, hai là căn cốt liên quan đến vấn đề tinh thần, bây giờ rất khó dự đoán được bao giờ sẽ tỉnh lại, hy vọng mọi người chuẩn bị tâm lý.”
“Thêm vào đó, ta còn cảm nhận được một nguồn bệnh đang biến mất, nghe nói Lạc đạo hữu bị bệnh lâu năm, có lẽ chính là căn bệnh đó. Nếu điều dưỡng tốt thì có khi lại thành trong cái rủi có cái may, sau này sẽ trở thành người hoàn toàn khỏe mạnh.”
Dược tu ở đây rất bận rộn, hiếm khi nói nhiều như vậy, mọi người vừa nghe nàng ấy nói vậy thì liền nhìn về phía Lạc Đình Vân.
Mặc dù tình trạng Dược tu nói giống như Nam Hi biết nhưng nàng vẫn cảm ơn một cách rất chân thành.
Cuối cùng nàng nhìn về phía Lý Vân Tranh: “Sư thúc, hiện giờ chúng con có thể về rồi chứ?”
Ánh mắt của Lý Vân Tranh rời khỏi Lạc Đình Vân. Nàng ấy nhìn Nam Hi, nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Về được rồi, chỉ là vẫn phải thông báo tình trạng của Lạc Đình Vân cho nhà họ Lạc, xem nhà họ có muốn đưa nó về không.”
Điều này có nghĩa là phải chờ thêm một chút.
Nam Hi lại gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn qua Tề Thiên.
Không ngoài dự đoán, ánh mắt của Tề Thiên vẫn dừng lại trên người Lạc Đình Vân.
Trong lòng hắn ta có thể nghĩ gì được chứ, cũng chỉ là những điều như trong cốt truyện mà thôi. Nghĩ đến đây, Nam Hi bất giác nhíu mày.

Bình luận

Để lại bình luận