Chương 285

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 285

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Có vẻ Tề Thiên không định để nàng ta sống sót
Hệ thống cực kỳ hoảng sợ, vội vàng đáp: [Sắp sập rồi! Sắp sập rồi! Tề Thiên định lấy căn cốt của người khác để cứu Lạc Đình Vân!]
Nam Hi ngây người một lúc rồi bật dậy, không thể tin nổi: [Tề Thiên điên rồi sao?]
Tề Thiên có điên hay không thì không ai biết, nhưng nghe hệ thống nói tình hình rất cấp bách. Tề Thiên đã trói người lại, sắp động dao rồi.
Cốt truyện diễn ra chậm hơn nguyên tác một ngày là vì nơi người kia ở xa hơn Thiên Vân Kiếm Tông, hơn nữa Tề Thiên cũng không thể dễ dàng gọi người ra, chỉ có thể theo dõi.
Nam Hi cuống cuồng, nàng không thể nói chuyện này với ai, càng không thể nhìn người khác bị rút căn cốt.
Nàng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn cắn răng lấy Truyền Tống phù quý giá nhất của mình, cũng là truyền tống phù quý giá nhất trong tay nàng bây giờ ra từ trong túi trữ vật.
Lá phù này có thể giúp nàng dịch chuyển đến bất kỳ nơi nào trong phạm vi năm nghìn dặm.
Nhưng nơi nàng ở cách nơi Tề Thiên đang ở còn xa hơn năm nghìn dặm.
Nam Hi cảm thấy tê liệt, nhưng vẫn dịch chuyển đến giới hạn của phù, sau đó dùng pháp khí phi hành nhanh nhất để bay nhanh tới.
Theo như lời hệ thống nói, lần này người Tề Thiên chọn là Liễu Linh, mặc dù tu vi của Liễu Linh không tồi nhưng vì là Đan tu nên có thể nói là một người hoàn toàn không có sức chiến đấu, còn kém hơn cả nguyên chủ.
Khi Nam Hi đến nơi, Tề Thiên đã cầm dao trong tay.
Nhìn hình ảnh do hệ thống truyền đến, cô gái kiêu ngạo lúc này đã mắt đầy lệ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Có vẻ Tề Thiên không định để nàng ta sống sót.
Nam Hi nghĩ mãi mới ra vì sao trong thực tế Tề Thiên lại thay đổi đối tượng, có lẽ Tề Thiên nghĩ Liễu Linh dễ xuống tay hơn.
Hơn nữa tuy căn cốt của Đan tu không bằng Nam Hi, nhưng vì nàng ta rất giỏi luyện đan nên căn cốt có dược tính tốt hơn nhiều.
Nam Hi vừa chạy vừa xem hình ảnh hệ thống truyền đến.
Tề Thiên đã cầm dao, rạch mở một đường trên người Liễu Linh.
Nàng càng gấp gáp hơn, tăng tốc độ, cuối cùng lao đến nơi Tề Thiên ở, đứng ngoài trận pháp mà hét lớn.
“Tề Thiên, là ta! Ta biết huynh đang làm gì, mau ra đây!”
Thông qua hệ thống, Nam Hi thấy rõ tay của Tề Thiên khựng lại, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện chút ngỡ ngàng.
Liễu Linh vẫn không ngừng rơi nước mắt, nhưng vì bị cho uống thuốc nên lúc này không thể phát ra tiếng nào.
Tề Thiên do dự một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy.
Đây là một hang động trên vách đá, nhưng vì thiên tai nên đã bị đất vàng và cây cối che phủ, vì thế Tề Thiên chỉ đi đến lối vào hang động, mở kết giới chứ chẳng thèm che giấu vết máu trên tay.
Hắn ta chỉ nhìn Nam Hi chằm chằm: “Cô biết gì?”
Nam Hi nhìn vào hang động, đi thẳng vào rồi nói: “Ta biết bên trong là Liễu Linh, cũng biết huynh định rút căn cốt của nàng ta để cứu sư muội.”
Sắc mặt của Tề Thiên thay đổi hẳn, nhưng vẫn không rõ hắn ta đang nghĩ gì.
“Sao cô biết được?”
“Huynh không cần quan tâm.”
Nam Hi quay lưng lại với Tề Thiên, đi thẳng vào trong hang đến trước mặt Liễu Linh, không nói một lời mà đưa thuốc trị thương cho nàng ta, nhìn vào ánh mắt đẫm lệ ấy.
Nàng kết một thủ ấn, nói: “Hôm nay ngươi chỉ đến để đưa đan dược cho Tề Thiên, sau khi đưa đan dược xong thì liền rời đi.”
Ánh mắt của Liễu Linh trở nên mơ màng, chẳng bao lâu sau, nàng ta đã nhắm mắt lại.
Lúc này Nam Hi mới nhìn Tề Thiên, nói: “Ta đã thay đổi ký ức của nàng ta rồi, giờ huynh có thể thả nàng ta đi rồi chứ?”
Lúc này ánh mắt của Tề Thiên đã trở nên phức tạp, nhưng cũng mang theo vẻ khó hiểu.
Vẻ mặt lạnh lùng của hắn ta như xuất hiện nhiều cảm xúc, cuối cùng tất cả lại biến mất: “Tại sao? Cô không muốn cứu Lạc Đình Vân sao?”
Hắn ta lại mở miệng nhưng không nói gì thêm, vì hành động của Nam Hi quá bất thường, bất thường đến nỗi khiến hắn ta cảm thấy xa lạ.
Nhìn vẻ mặt của Tề Thiên, Nam Hi suy nghĩ một lúc lâu, dù có muốn chế giễu hắn ta đến đâu thì nàng cũng vẫn phải kiềm chế.
Sau một lúc im lặng, nàng cố nặn ra hai giọt nước mắt rơi xuống nơi khóe mắt.
“A Thiên… nếu huynh muốn cứu sư muội thì hãy rút căn cốt của ta đi. Ta không biết phải làm gì để huynh thay đổi ý định.”
“Nếu huynh kiên quyết muốn thực hiện quyết định này thì hãy rút căn cốt của ta đi… cầu xin huynh…”
Nam Hi nói rất chân thành, còn phù hợp với thiết lập nhân vật, hệ thống thấy Nam Hi có thể giải quyết thì bèn lặng lẽ rút lui. Nhưng nó lại không dám rút lui hoàn toàn, hơn nữa nó còn bắt đầu lo lắng, nếu Tề Thiên thật sự rút căn cốt của Nam Hi thì liệu khi về, Lý Vân Tranh có chơi nó đến chết không?
Nhưng lúc này không ai có thể giải đáp thắc mắc của nó.
Nam Hi nhìn Tề Thiên, đã chuẩn bị tinh thần rằng hắn ta sẽ vứt Liễu Linh ra rồi im lặng cầm dao tiến về phía nàng.

Bình luận

Để lại bình luận