Chương 286

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 286

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Lương tâm của Tề Thiên thức tỉnh?
Dù sao cũng có một kẻ ngốc tự dâng mình lên, hắn ta có thể làm những gì mình muốn mà không phải chịu bất kỳ rủi ro nào, chắc chắn Tề Thiên sẽ không từ chối cơ hội tốt như vậy.
Nhưng Tề Thiên chỉ nhìn Nam Hi một lúc lâu, tay cầm dao bỗng buông xuống, hỏi nàng: “Cô thật sự muốn vậy?”
Nam Hi gật đầu.
Tề Thiên lại nhìn nàng thật sâu, sau đó đi về phía Liễu Linh, nâng nàng ta lên rồi tiếp tục nhìn Nam Hi: “Cô không muốn ta rút căn cốt của người khác?”
Nam Hi lại gật đầu.
Tề Thiên đưa Liễu Linh ra khỏi hang động, trước khi đi còn nhìn nàng một lần nữa: “Như cô mong muốn.”
Đến giờ Nam Hi vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ muốn xem Tề Thiên xử lý Liễu Linh thế nào nên liền bảo hệ thống chuyển hình ảnh.
Sau đó nàng thấy Tề Thiên nhẹ nhàng đánh thức Liễu Linh, rồi dỗ dành nàng ta đi theo cách cũ.
Cuối cùng hắn ta nhìn về phía hang động, khi Nam Hi nghĩ rằng hắn ta sẽ quay lại thì hắn ta lại bay đi, thậm chí còn đi rất xa. Lúc này Nam Hi mới hoàn hồn, không dám tin.
“Thật sự đi rồi sao?”
Không ai trả lời nàng, vì hệ thống cũng bối rối trước tình huống này, dù gì nhân cách của Tề Thiên đã in sâu vào tâm trí mọi người.
Hắn ta là loại người dù có cảm tình với Nam Hi thì cũng chỉ vừa xin lỗi, vừa hứa những lời hứa không đáng tin, rồi sau đó vẫn rút căn cốt của nàng.
Dù sao điều này cũng không gây hại gì.
Nam Hi thật sự không thể hiểu nổi! Nhưng thấy Tề Thiên không có ý định quay lại. Nàng bối rối một lúc rồi đành quyết định trở về Thiên Vân Kiếm Tông.
Có lẽ chỉ Tề Thiên mới biết hắn ta đang nghĩ gì.
Lúc này Tề Thiên đang nghĩ gì?
Ban đầu hắn ta cũng không hiểu vì sao mình không rút căn cốt của Nam Hi, có phải vì hắn ta yêu nàng không? Cũng không phải, hắn ta luôn hiểu rõ người hắn ta yêu nhất cũng chỉ là chính mình.
Suy nghĩ một lúc lâu, trong đầu hắn ta đã hiện lên hình ảnh khi Nam Hi chiến đấu.
Tiếp theo là hình ảnh khi Lạc Đình Vân chiến đấu.
Tề Thiên loáng thoáng hiểu ra điều gì, ánh mắt trở nên trầm lắng, tìm cách khác để giúp Lạc Đình Vân.
Khi trở về Thiên Vân Kiếm Tông, Nam Hi thấy các đệ tử đang lo lắng đi lại trong Diễn Võ trường, miệng luôn lẩm bẩm điều gì đó.
Lại gần rồi, nàng mới nghe rõ các đệ tử nói những điều như: “Làm sao bây giờ? Không tìm thấy Đại sư tỷ nữa.”
“Sư thúc bảo chúng ta phải trông chừng Đại sư tỷ. Thật đáng ghét, để Đại sư tỷ chạy mất là lỗi của chúng ta.”
Nam Hi chớp mắt, có phần nghi hoặc, bèn đáp thẳng xuống giữa đám đệ tử, hỏi: “Tại sao sư thúc lại bảo các đệ các muội trông chừng ta?”
Nghe thấy giọng Nam Hi, một đệ tử gần đó bị dọa nhảy dựng lên, vô thức hét lên.
“A a a a a a a!!!”
Nam Hi cũng bị tiếng hét làm giật cả mình, bực bội: “có đáng sợ đến vậy sao?”
Nhưng đệ tử đó chưa kịp hoàn hồn, những người khác đã sáng mắt lên, đổ xô về phía Nam Hi.
“Đại sư tỷ, tỷ vừa đi đâu? Tỷ làm bọn muội lo lắng quá.”
“Sư thúc nói sắp tới nếu tỷ ra ngoài thì sẽ gặp tai họa, bị thương nặng, nên bảo bọn muội trông chừng tỷ.”
“Sư tỷ, tỷ không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
May mà Lý Vân Tranh đã sớm tìm cớ cho các đệ tử, lúc này những người không thông minh thì im lặng, còn những người thông minh thì nói chuyện không hề có sơ hở, khiến Nam Hi nhanh chóng yên tâm.
Nam Hi cười nói: “Đúng là sư thúc tính đúng đấy, ta ra ngoài cứu một người, còn nghĩ rằng sẽ bị thương, nhưng không biết tại sao tên xấu xa đó lại không làm hại ta.”
Các đệ tử đồng loạt chớp mắt nhìn Nam Hi, đều đã tin tưởng.
“Sư tỷ không sao là tốt rồi.”
“Sư tỷ vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
“Sư tỷ, đây là gà Đại bàn đệ quý dữ lắm, tỷ lấy mà bồi bổ cơ thể.”
Câu nói cuối cùng khiến những người còn lại trừng mắt nhìn hắn, quả thật vì muốn sư tỷ nhớ kỹ, người này đã tốn không ít tâm tư.
Nam Hi nhìn món gà Đại bàn, suýt chút nữa thì chảy nước miếng, nhưng sau khi nhìn một lúc, nàng vẫn chính trực từ chối món quà này.
“Không cần đâu, giờ thức ăn quý giá, có gì tốt các đệ cứ giữ lấy mà dùng.”
Nói xong, nàng bèn phất tay: “Ta cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đây.”
Mọi người không níu kéo, chỉ lặng lẽ cảm động. Sư tỷ suýt chảy nước miếng nhưng vẫn từ chối món gà Đại bàn, thật là một sư tỷ có đạo tâm kiên định.
Sau khi Nam Hi rời đi, các đệ tử mới bắt đầu bàn tán.
“Tề Thiên không rút căn cốt của sư tỷ thật sao?”
“Chắc là thật, sắc mặt sư tỷ hồng hào, khí thế không khác gì trước đây, nếu bị rút căn cốt thì tuyệt đối không thể giả vờ như vậy được.”
Mọi người im lặng một lúc rồi đổi hướng thảo luận.
“Nhưng Tề Thiên bị làm sao thế? Hay là lương tâm bỗng nhiên thức tỉnh, không rút căn cốt của sư tỷ nữa.”

Bình luận

Để lại bình luận