Chương 288

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 288

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Tìm thức ăn
Nam Hi cảm nhận một chút, gió từ dưới thổi lên rất mạnh, nếu một sợi tóc của nàng vương ra khỏi rìa đảo thì sẽ lập tức bị gió thổi lên, nảy trở lại đảo.
Gió mạnh như vậy tạm thời có thể cản người có tu vi thấp rơi xuống.
Nam Hi nhìn thêm một lúc.
Thật ra dưới kia không chỉ có màu vàng và xanh mà còn có các màu khác, nhưng vì hỗn tạp nên nhìn từ xa lại thành màu xám đen, xám xanh, xám đỏ, rồi trộn lẫn thành màu xám, không đẹp chút nào.
Nam Hi chưa nhìn lâu thì đã có người gọi nàng.
“Sư tỷ, phải xuống rồi.”
Nam Hi quay lại, thấy Thời Diệp đang đứng cách nàng không xa, đôi mắt đã bớt đi vẻ hoang dã, trông có vẻ ngoan ngoãn.
Thời gian trước Thời Diệp đã đột phá Kim Đan kỳ. Thời gian lịch luyện càng tăng lên, ánh mắt hắn càng kiên định, nhưng Nam Hi nhìn mãi vẫn không thấy vẻ ngưỡng mộ và phụ thuộc như trong cốt truyện miêu tả.
Nhưng đến lúc này, mọi chuyện đã phát triển khác cốt truyện rất nhiều, Nam Hi cũng không nghĩ nhiều nữa.
Nàng gật đầu, hỏi: “Hôm nay cũng đưa mọi người xuống tìm thức ăn?”
Thời Diệp luôn ít nói, lúc này cũng vậy. Hắn đi theo Nam Hi, nói: “Hôm nay ta cũng đi.”
Nam Hi lại gật đầu.
Người trên Đảo Nổi rất đông, mọi người không thể ngồi không chờ chết nên chế độ điểm tích lũy vẫn được thực hiện. Tu sĩ cấp thấp muốn tự tìm kiếm thức ăn thì phải đăng ký cấp bậc, sau đó có đệ tử lớn tông hoặc thế gia dẫn đi.
Mỗi lần bọn họ xuống rất đông người, không thể bảo vệ tất cả mà chỉ dẫn đến nơi tương đối an toàn, còn việc tìm thức ăn hoặc đồ có giá trị thì tùy thuộc vào bản lĩnh từng người.
Hôm nay cũng vậy, Nam Hi dẫn mọi người đến nơi, sau đó buồn chán ngồi xổm bên cạnh.
Thiên Vân Kiếm Tông đã đóng góp rất lớn, nàng lại là người xuất sắc trong số đó, hơn nữa nàng đã đột phá, không cần lo lắng về thức ăn, nên thường ngày nàng không làm gì khác.
Nàng chỉ dùng thần thức bao trùm xung quanh, đảm bảo có thể kịp thời ra tay khi có người gặp nguy hiểm.
Vừa ngồi xuống, nàng vừa nhìn Thời Diệp, hỏi: “Hôm nay có chuyện gì không?”
Thời Diệp rất chăm chỉ, mỗi lần xuống đây, hắn luôn là người dẫn đầu. Hôm nay hắn không chỉ đi cùng nàng mà còn đứng cạnh nàng, dường như không có ý định làm gì, trông rất kỳ lạ.
Nghe vậy, Thời Diệp gật đầu.
“Hôm nay phải đến nơi có trận pháp, tất cả đệ tử Thiên Vân Kiếm Tông đều phải đi.”
Dừng lại một chút, hắn lại nói tiếp: “Ta muốn đi cùng sư tỷ.”
Lời này nghe rất quen thuộc, trước đây Lạc Đình Vân cũng thường nói với nàng như vậy. Nam Hi ngẩn người một lúc, sau đó mới mỉm cười.
“Được.”
Trận pháp mà họ nói đến là trận pháp duy trì tính nổi của Đảo Nổi, có hai đầu, một đầu ở trên đảo, một đầu ở dưới đất. Cũng có thể chỉ xây dựng một trận pháp nổi trên đảo, nhưng trận pháp đó không đủ sức để giữ cho cả một đảo lớn như vậy.
Mặc dù các Trận sư đã sử dụng phương pháp đặc biệt để đảm bảo trận pháp dưới đất không dễ bị di chuyển, nhưng vì địa mạch hỗn loạn nên họ vẫn thường phải đến đó để củng cố trận pháp.
Lúc đó sẽ cần nhiều người hợp lực để đảm bảo địa mạch vận hành ổn định, sau đó Trận sư sẽ dùng trận pháp để giữ vững, đảm bảo trận pháp nổi vững chắc và không dễ bị ảnh hưởng.
Chuyến đi hôm nay diễn ra bình thường, có người bị thương nhưng không ai bị thương nặng.
Sau khi đưa mọi người trở về, Nam Hi và Thời Diệp cùng đến nơi có trận pháp.
Khi đến nơi, cả hai mới nhận ra không chỉ có đệ tử Thiên Vân Kiếm Tông mà còn có những người từ các tông môn lớn nhỏ khác, trong đó có cả Ngự Hư Tông.
Trong thiên tai, Tề Thiên cũng đã có rất nhiều đóng góp, thỉnh thoảng nàng lại nghe thấy tin hắn cứu người, đóng góp gì đó, danh tiếng càng ngày càng vang dội. Nam Hi biết, chỉ cần một cốt truyện nữa là Tề Thiên sẽ được nâng lên vị trí đệ nhất trong thế hệ này.
Nghĩ đến đây, Nam Hi hơi nheo mắt.
Từ khi Tề Thiên định rút căn cốt của Liễu Linh, hệ thống đã thường xuyên theo dõi tình hình của hắn, sau đó cho nàng biết hắn ta đã tìm ra một phương pháp khác không gây hại đến tính mạng người khác, nhưng hiệu quả cũng không đáng kể.
Nhà họ Lạc cũng không nhận lễ vật của Tề Thiên, vậy nên sự việc kết thúc trong im lặng.
Sau đó Nam Hi cũng ít tiếp xúc với Tề Thiên. Thật ra trong cốt truyện này, nữ chính cần phải chăm sóc Tề Thiên, nhưng không biết tại sao hệ thống lại miễn phần này của cốt truyện.
Nhưng miễn thì càng tốt, Nam Hi cũng không suy nghĩ nhiều.
Nàng chỉ nhìn trận pháp khổng lồ được các Trận sư nâng lên, khuôn mặt không có biểu cảm gì.
Hầu hết đệ tử Thiên Vân Kiếm Tông đứng xung quanh Nam Hi, có người thì thầm hỏi: “Dạo này sư tỷ ít cười hơn thì phải?”
Một lúc sau mới có người trả lời.

Bình luận

Để lại bình luận