Chương 29

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 29

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: PHÒNG 204

Khách sạn Hoàng Hôn. Một khách sạn rẻ tiền, mùi ẩm mốc và thuốc khử trùng nồng nặc.

Tô Nhuyễn mò mẫm, tìm phòng 204.

Cửa không khóa.

Cô đẩy cửa, bước vào.

“Đến rồi à?”

Phương Đình và đám đàn em của cô ta ngồi vắt vẻo trên giường, hút thuốc.

“Video đâu? Ảnh đâu?” Tô Nhuyễn hỏi thẳng.

“Từ từ.” Phương Đình bật TV. Cô ta cắm một cái USB vào.

Màn hình sáng lên.

Tô Nhuyễn không thấy. Nhưng cô nghe.

Cô nghe thấy tiếng khóc của chính mình. Tiếng van xin. Tiếng cười đắc thắng của bọn chúng. Tiếng quần áo bị xé rách.

“KHÔNG! DỪNG LẠI!”

Tô Nhuyễn lao về phía TV, muốn đập nát nó. Nhưng cô vấp ngã.

“Ha ha ha!” Cả đám cười rộ. “Mày xem. Mày lúc đó, trông dâm đãng thật đấy.”

Tô Nhuyễn nằm trên sàn, co quắp, bịt tai lại. “Xóa đi… Cầu xin các cậu… xóa đi…”

“Mày biết tại sao tao ghét mày không?” Phương Đình bước tới, túm tóc cô, giật ngửa ra. “Vì mày mù, mà mày lại có tất cả. Mày xinh đẹp. Mày học giỏi. Và bây giờ, mày có cả Kha Tùng Ứng. Còn tao? Tao có cái gì?”

Cô ta dí điếu thuốc vào sát mặt Tô Nhuyễn. “Tao nên rạch nát cái mặt này của mày!”

“Đừng…”

“Được rồi.” Phương Đình buông cô ra. “Tao cho mày xem một bất ngờ nữa.”

Cô ta ra hiệu cho đám đàn em. “Đi. Đến giờ ‘tiệc’ rồi.”

Cả đám ùa ra cửa.

“Bất ngờ gì?” Tô Nhuyễn hoảng sợ.

“Chút nữa mày sẽ biết.” Phương Đình cười, rồi cũng đi ra. “Chúc mày… ‘vui vẻ’.”

Cánh cửa đóng sập lại.

Tô Nhuyễn ở trong phòng một mình. Cô sợ hãi. Cô mò mẫm ra cửa.

Khóa. Cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài.

Cô đập cửa. “Mở cửa! Thả tôi ra!”

Không ai trả lời.

Một lúc sau.

Cô nghe thấy tiếng thẻ quẹt.

“Cạch.”

Cửa mở.

Tô Nhuyễn lùi lại. “Phương Đình?”

Người bước vào, không phải Phương Đình.

Một mùi mồ hôi. Mùi bia. Và mùi… máu.

“Phương Đình?” Tào Phú bước vào. Áo hắn rách tơi tả. Mặt hắn bầm dập, máu me nhầy nhụa. Hắn vừa thua một trận sống mái với Kha Tùng Ứng.

“Con đĩ đó nói có ‘quà’ cho tao…” Hắn thở hổn hển. Hắn nhìn thấy Tô Nhuyễn, đang co rúm trong góc.

“À. Mày đây rồi.” Hắn cười, một nụ cười man rợ. “ĐM. Mắt đẹp thật.”

Hắn đóng sập cửa lại, khóa chốt trong.

“Mày là đàn bà của thằng Kha Tùng Ứng, đúng không?” Hắn cởi chiếc áo rách, vứt xuống.

“Cậu… cậu là ai? Tránh ra!” Tô Nhuyễn giơ cây gậy lên.

Tào Phú giật lấy cây gậy, bẻ gãy làm đôi. “Hôm nay, tao bị thằng chó đó đánh cho một trận. Giờ,” hắn tiến lại. “Tao sẽ ‘chơi’ đàn bà của nó, coi như huề.”

Hắn vồ lấy cô.

“KHÔNG! BUÔNG TÔI RA!”

Hắn xé toạc áo cô. Chiếc áo lót ren màu đen lộ ra.

“Ồ. Bên trong cũng ‘ngoan’ đấy chứ.” Hắn đè cô xuống sàn. Hắn kéo quần cô.

“CỨU MẠNG! KHA TÙNG ỨNG! CỨU EM VỚI!”

Cô gào thét, cào cấu.

“Kêu đi!” Hắn kéo khóa quần của hắn. “Kêu to lên! Thằng chó đó không cứu được mày đâu!”

Hắn tách hai chân cô ra. Côn thịt cứng rắn của hắn, dơ bẩn, chà xát lên đùi non của cô.

Tô Nhuyễn tuyệt vọng. Cô ngừng giãy giụa.

Nước mắt cô chảy dài.

“Giết tôi đi,” cô thì thầm. “Làm ơn… giết tôi đi…”

“RẦM!!!”

Cánh cửa phòng khách sạn, bị một lực cực mạnh, đá văng khỏi bản lề.

Bình luận (0)

Để lại bình luận