Chương 29

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 29

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Sự Chấp Nhận

Căn nhà vách nứa lại một lần nữa đón Đại Sơn.

Cha mẹ Vãn Phong thấy con gái dắt “thằng ngốc” về, mặt sa sầm.

“Vãn Phong! Con làm cái gì vậy?”

“Cha, mẹ.” Vãn Phong đứng chắn trước Đại Sơn, giọng nói không còn yếu đuối. “Con quyết định rồi. Anh ấy sẽ ở lại đây. Con sẽ chăm sóc anh ấy. Dù con phải lên núi đào rau dại ăn, con cũng sẽ nuôi anh ấy.”

“Con điên rồi! Nó là đàn ông, con là con gái…!”

“Cha mẹ! Cho anh ấy ở lại đi!” Trình Vũ từ trong nhà chạy ra. “Anh ngốc này đẹp trai hơn anh Tráng Tráng nhiều!”

Cuộc cãi vã lên đến đỉnh điểm. Đại Sơn đứng sau lưng Vãn Phong, anh ta hiểu ra mình không được chào đón. Anh ta sợ hãi, rồi bỗng nhiên, anh ta ngồi thụp xuống, ôm mặt, bật khóc nức nở.

Không phải tiếng mếu máo ủy khuất, mà là tiếng khóc tức tưởi, đau đớn của một người đàn ông trưởng thành. “Đừng… đừng ném con đi…”

Tiếng khóc ấy làm cả nhà chết lặng.

Bà Hoa Như nhìn chồng. Ông Trình Đại Thụ thở dài thườn thượt. Cuối cùng, bà lau nước mắt, gắt lên: “Thôi! Nín đi! Ồn ào quá! Ở thì ở!”

Đại Sơn nín bặt, ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn bà.

Từ hôm đó, Đại Sơn chính thức trở thành một thành viên trong gia đình. Anh ta không còn chỉ biết ăn và “khó chịu”. Anh ta bắt đầu học làm việc. Thấy Vãn Phong gánh nước, anh ta giành lấy, một mình gánh đầy cả cái lu to. Thấy nàng đeo gùi nặng, anh ta giành lấy, đeo lên vai mình.

Hôm đó trên núi, thấy không có ai, Vãn Phong nhón chân, hôn lên má anh ta một cái. “Đại Sơn ngoan.”

Anh ta lập tức quay lại, đòi hôn môi. Nàng vội đẩy ra: “Không được, nhỡ có người…”

Anh ta lập tức xị mặt.

Vãn Phong nhìn bộ dạng ủy khuất đó, bật cười. Nàng nắm tay anh ta, kéo về phía một cái hang động khuất sau lùm cây. “Đi, vào đây.”

Bình luận

Để lại bình luận