Chương 29

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 29

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Vậy thì nghe máy đi. Ngay bây giờ, bật loa ngoài lên và trả lời trước mặt tôi.” Lời lẽ của hắn tuy ảm đạm nhưng lại mang theo một luồng khí tức u ám, lạnh lẽo đến rợn người. Hắn lại liếc mắt nhìn sang chiếc Bugatti Chiron màu trắng đang đỗ ngay bên cạnh xe mình, giọng điệu không mặn không nhạt, đầy vẻ cợt nhả khinh khi: “Dư Dư à, cô thích cái loại đàn ông mặt hoa da phấn, thư sinh trắng trẻo như thế này sao? Trông chẳng khác gì mấy tên ẻo lả yếu đuối, liệu có đủ trình độ để làm cho cô sung sướng được hay không, hửm?”

Lục Hiểu Dư lúc này mới phát giác ra được cửa kính xe ở bên phía người đàn ông này vẫn chưa được kéo rèm che lại. Cô hoảng hốt vội vàng kéo tấm rèm che xuống, ruột gan bên trong cô như đang cồn cào cả lên. Vừa rồi cô đã nhìn thấy rất rõ, gương mặt vừa lo lắng vừa gấp gáp của Giang Vũ, nó làm cho trái tim cô như run lên vì sợ hãi.

Nhìn thấy gương mặt thất thần đầy lo lắng của cô, ngũ quan sắc sảo của người đàn ông không hẹn mà cùng lúc nhíu chặt lại. Hắn khinh khỉnh cười lạnh:

“Miệng thì luôn chắc nịch nói hai chữ đồng nghiệp trong sáng, vậy mà bây giờ lại bày ra cái bộ mặt buồn bã, lo lắng này sao? Lục Hiểu Dư, cô coi tôi là trẻ con lên ba dễ bị lừa gạt lắm à?” Hắn lạnh lùng ra lệnh, giọng điệu không cho phép từ chối: “Nghe máy cho tôi!”

Lục Hiểu Dư nặng nề nuốt xuống một ngụm nước bọt khan, bàn tay run rẩy đưa lên ấn vào màn hình điện thoại đang sáng. Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể, giọng nói có chút run run: “Em nghe đây ạ.”

“Bây giờ em đang làm gì vậy?” Giọng Giang Vũ vang lên từ đầu dây bên kia, có chút lo lắng.

“Em đang nghỉ ngơi một chút ạ. Anh gọi… có chuyện gì không anh?” Cô cố gắng giữ giọng bình thường.

Giang Vũ liếc mắt nhìn sang chiếc xe sang trọng đang đỗ ngay bên cạnh mình, rồi lại trầm giọng lên tiếng hỏi, giọng điệu đầy nghi ngờ: “Dư Dư, có phải em đang giấu anh chuyện gì đúng không?”

“Không có đâu ạ, em không có… Ức!!!” Lục Hiểu Dư thoáng rùng mình vì cảm giác lạ lẫm, cô kinh hãi quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.

Cô đang nghe điện thoại mà, sao hắn lại có thể làm ra chuyện này chứ…

Đầu dây bên kia nghe thấy có điều gì đó bất thường, liền sốt sắng lên tiếng hỏi han: “Dư Dư, em sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Không, không có chuyện gì xảy ra cả đâu ạ. Giang Vũ, bây giờ em hơi mệt một chút, em tắt máy trước nhé anh?” Cô vội vàng nói.

Cô vội vàng tắt máy ngay lập tức, bàn tay run rẩy đến mức không cầm vững được chiếc điện thoại. Người đàn ông kia không chỉ ngang nhiên càn quấy bầu ngực cô, mà còn trơ trẽn mò mẫm cả ở phía dưới nữa.

Hắn… hắn điên thật rồi!!!

Tống Ngụy thỏa mãn gặm nhấm đôi gò bồng mềm mại, bên dưới thì ra sức vọc vò vùng cấm địa nhạy cảm. Hay cho cái câu chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi nhé. Khốn kiếp, dám chơi khăm hắn sao?

Đôi đồng tử sắc lạnh của hắn chĩa thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, mang theo khí tức chết người trói chặt lấy đôi mắt đang hoảng loạn kia. Tiếng nói của hắn tuy bình thản nhưng lại tràn ngập sự lạnh lùng đến đáng sợ: “Cảnh đẹp như thế này mà chỉ một mình tôi được nhìn ngắm thì cũng hơi phí phạm quá nhỉ? Tên tình nhân đó của cô chắc hẳn cũng đang thèm khát lắm đây, có muốn tôi rộng lượng cho hắn xem cùng với tôi không?”

“Không muốn! Đừng, đừng mà… Xin anh đừng làm vậy…” Lục Hiểu Dư vội vàng chặn bàn tay đang làm loạn của hắn lại, giọng nói yếu ớt vang lên lời van xin. Cô không muốn Giang Vũ nhìn thấy mình trong tình cảnh rẻ mạt, nhục nhã này. Ngàn vạn lần cô đều không muốn!

“Vừa rồi hắn gọi cô là “Dư Dư” phải không?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút dò xét.

“Bọn tôi chỉ là đồng nghiệp thôi mà, đã từng đóng phim cùng nhau rồi. Gọi nhau thân mật như vậy… cũng là điều dễ hiểu thôi mà anh…” Cô cố gắng giải thích.

“Từ khi nào mà mối quan hệ đồng nghiệp bình thường lại có thể gọi nhau một cách thân mật, tình tứ như thế này vậy? Hử?” Hắn nhướng mày hỏi vặn lại, bàn tay to lớn siết chặt lấy bầu ngực mềm mại của cô, còn tiện tay ngắt nhẹ lấy nụ hồng đang e ấp.

Lục Hiểu Dư đau đớn kêu lên một tiếng khe khẽ, muốn gạt bàn tay hư hỏng của người đàn ông kia ra nhưng lại bị thứ ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn của hắn dọa cho cứng đờ người lại.

“Nói cho tôi nghe xem cô và tên diễn viên kia rốt cuộc có mối quan hệ gì với nhau?” Hắn hỏi lại lần nữa, giọng điệu không cho phép chối cãi.

“Chỉ là đồng…” Cổ họng cô như nghẹn lại, biểu cảm lạnh lùng tàn khốc của hắn làm cho sống lưng cô như bị một luồng khí lạnh chạy dọc qua. Biết rằng mình không thể nào giấu giếm được chuyện này thêm nữa, Lục Hiểu Dư chỉ đành cắn răng thành thật nói ra sự thật: “Giang Vũ đối với tôi… anh ấy là ân nhân cứu mạng của tôi…”

Hắn híp mắt lại, dò hỏi: “Bị làm sao mà phải cứu?”

“… Không thể nói được…” Cô gục đầu xuống, mím chặt môi lại cố gắng kìm nén cảm xúc đang chực trào trong lòng: “Ngài Tống, anh muốn làm gì tôi cũng được… Nhưng mà chúng ta về nhà rồi hãy làm có được không anh?”

Hắn cũng không rảnh để đôi co thêm với cô nữa, cứ xuề xòa “ừ” đại một tiếng cho qua chuyện. Cái gì mà ân nhân cứu mạng cơ chứ, định dùng cái cớ đó để lừa gạt hắn hay sao?

Giang Vũ lái xe đuổi theo chiếc xe sang trọng kia, mãi cho đến khi chiếc xe đó rẽ vào lối mòn dẫn đến tòa dinh thự Bạch Viện nguy nga, anh mới tức tối dừng xe lại. Người đi chiếc xe Maybach S650 Pullman ở thành phố này không nhiều, nhưng người ở Bạch Viện mà lại đi chiếc xe này thì chỉ có duy nhất một người mà thôi. Rốt cuộc là cô và người đàn ông họ Tống kia có mối quan hệ gì với nhau vậy?

Quay trở về đến Bạch Viện, Tống Ngụy không nói không rằng câu nào, lôi thẳng cô vào trong phòng ngủ. Không hề vùng vằng dây dưa thêm nữa, hắn trực tiếp trấn yểm cô nằm gọn dưới thân mình.

“Thường ngày cô mạnh miệng la lối lắm cơ mà? Sao bây giờ lại câm như hến rồi?” Hắn cười khẩy, giọng điệu đầy vẻ chế giễu: “Cũng biết sợ rồi sao?”

Lục Hiểu Dư không nói gì, cũng không rảnh để phản kháng lại người kia làm gì cho mệt. Dù sao thì cô có cố gắng chống cự đến mấy cũng không thể nào chống lại được con người này. Cứ như một con bù nhìn bằng da bằng thịt vô tri vô giác, mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm.

“Vết sẹo này của cô có từ lúc nào vậy? Hai năm trước tôi chưa từng nhìn thấy nó bao giờ.” Hắn hỏi, giọng điệu có chút tò mò.

“???” Cô khó hiểu nhìn xuống bụng mình, thấy hắn đang chăm chú săm soi vết sẹo mờ ngay dưới rốn, cô liền vô thức đưa tay lên che đậy nó lại.

“… Vết sẹo trên người tôi thì liên quan gì đến anh chứ? Quan tâm vô bổ.” Cô đáp trả lạnh lùng.

Đôi lông mày rậm của người đàn ông khẽ nhăn nhúm lại. Hắn một câu cũng chưa từng nói rằng nó có liên quan gì đến mình cả, cô vì cái gì mà phải nhảy dựng lên như vậy chứ? Có điều lúc sờ vào cảm giác không thấy gì, nhưng lồng ngực hắn lại cứ âm ỉ nhói đau một cách khó chịu.

“Đi xóa sẹo đi được không? Tôi không thích trên người cô có sẹo, trông chẳng khác gì một bức họa bị hỏng cả.” Hắn nói, giọng điệu ra lệnh.

Bình luận (0)

Để lại bình luận