Chương 29

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 29

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Tổng Tài Học Đường
[Phát hiện mục tiêu có khí vận cực thịnh. Khí vận Đế Vương. Đề nghị ký chủ công lược ngay lập tức!]
Tô Luyến muốn ngất đi. Lại nữa à? Bộ trường này là ổ của mấy tên khí vận Đế Vương hay sao?
Nàng ngẩng đầu, nhìn dọc theo đôi chân dài thẳng tắp trong bộ đồng phục được may đo hoàn hảo. Nàng nhìn thấy tấm thẻ cài trên ngực áo.
Viền vàng, nền đen. Toàn trường Lan Nhĩ Đốn chỉ có một người sở hữu tấm thẻ đó.
Mạc Dịch. Hội trưởng Hội Học sinh.
Một huyền thoại sống của trường. Thiên tài liên nhiệm ba khóa hội trưởng, kẻ nắm trong tay quyền lực sinh sát tuyệt đối với học sinh. Nghe đồn gia thế của hắn còn khủng khiếp hơn cả nhà nàng.
Kiếp trước, nàng chỉ nghe danh chứ chưa bao giờ thấy mặt.
Hắn ta đẹp. Một vẻ đẹp lai hoàn hảo đến từng chi tiết. Mũi cao như tạc, môi mỏng bạc tình, và đôi mắt… đôi mắt màu hổ phách.
Nhưng đôi mắt ấy giờ đây đang nhìn nàng, lạnh lẽo, sắc bén như dao, mang theo một sự uy áp kinh hoàng. Hắn đang nhìn nàng như nhìn một con bọ bẩn thỉu.
Tô Luyến rùng mình. Cảm giác bị áp đảo này còn đáng sợ hơn cả Tô Trạch.
Mạc Dịch nhíu mày. Hắn đã quen với việc các cô gái ngã trước mặt hắn, nhưng thường là với ánh mắt khao khát, ngưỡng mộ. Còn ánh mắt của cô gái này… là sự hoảng sợ, và… ghê tởm?
Thú vị.
Hắn liếc tấm thẻ của nàng. Tô Luyến.
“Tô Luyến?” Hắn lên tiếng, giọng trầm khàn đầy từ tính.
Là cô công chúa giả nhà họ Tô đây mà. Tin đồn về vụ tráo đổi con đang âm ỉ, hắn dĩ nhiên biết.
Hắn vừa định vươn tay ra, một cách lịch sự, thì một bóng người mềm mại đã lao tới, ôm cứng lấy cánh tay hắn.
“Học trưởng…” Giọng nói nũng nịu, chính là giọng nữ mà Tô Luyến đã nghe ban nãy. Một cô gái xinh đẹp, váy áo có chút xộc xệch, mặt ửng hồng vì dư âm của cuộc mây mưa.
Cô ta nhìn thấy Tô Luyến đang ngồi bệt dưới đất, lập tức nhếch mép.
“Ôi, ai đây? Ngồi bệt ra đất thế này? Chướng mắt quá đi mất.” Cô ta che miệng cười khúc khích, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích và đắc thắng.
Tô Luyến tức giận, nghiến răng. Nàng chống tay, cố gắng đứng dậy. Cái cơ thể chết bầm này vẫn còn mềm nhũn.
“Ồ? Tự đứng dậy được à?” Cô gái kia, Hà Tuyết Như, cười cợt. “Tưởng chân mềm thật chứ? Hóa ra là giả vờ ngã để quyến rũ học trưởng à? Chiêu này cũ quá rồi cưng ơi.”
“Hà Tuyết Như.”
Giọng Mạc Dịch đột nhiên vang lên, không cảm xúc, nhưng lạnh như băng.
Hà Tuyết Như cứng đờ, nụ cười tắt ngấm. “Dạ… Học trưởng?”
“Cút về lớp đi.”
Ba từ. Ngắn gọn, tàn nhẫn.
Mặt Hà Tuyết Như trắng bệch. “Em… em chỉ đùa thôi mà…”
“Tôi không thích nói lại lần thứ hai.” Ánh mắt hổ phách của hắn không một chút hơi ấm.
Hà Tuyết Như run rẩy. Ả ta biết mình đã chọc giận con thú này. Ả liếc Tô Luyến bằng ánh mắt hình viên đạn, đầy căm hận, nhưng không dám cãi lại, đành ấm ức quay người bỏ đi, dáng vẻ thất bại thảm hại.
Giờ đây, khu rừng nhỏ chỉ còn lại Mạc Dịch và Tô Luyến.
Không khí… đặc quánh lại.
________________

Bình luận

Để lại bình luận