Chương 29

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 29

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Dễ Nghe Hơn Ngựa

Chiếc quần đồng phục bị kéo xuống. Cự vật khổng lồ, đỏ rực, bật ra, đập nhẹ vào bụng dưới của cô.

Tô Tình nuốt nước bọt. Cô đã thấy nó đêm qua, nhưng dưới ánh trăng mờ ảo của phòng khách, nó trông còn đáng sợ hơn.

“Em… em muốn nó.” Cô thì thầm, giọng khản đặc vì ham muốn.

Cô chủ động lật người, quỳ trên sofa, chống hai tay, đưa cặp mông tròn lẳn về phía anh.

“Anh hai… Em muốn anh… từ phía sau.”

Lý Quân thở hắt ra một tiếng. Anh ta quỳ lên sofa, ngay sau cô. Anh ta không vội vào.

Anh ta cúi xuống, hôn dọc theo sống lưng cô. Hôn lên vết bớt nhỏ trên eo cô. Rồi anh ta vươn tay ra trước, siết lấy bầu ngực cô từ phía sau, xoa nắn.

“A… Ưm…”

“Gọi anh.” Anh ta gằn giọng, cắn nhẹ vào vành tai cô.

“Gọi… gọi gì ạ?”

“Gọi ‘Anh hai’.” Hơi thở anh ta nóng rực. “Anh thích em gọi anh như vậy. Gọi đi.”

“Anh… hai…” Tô Tình run rẩy.

“Ngoan.”

Anh ta tách hai cánh mông cô ra, để lộ đóa hoa đỏ thắm đang rỉ mật. Anh ta đặt quy đầu vào, ấn nhẹ.

“A…” Cô rùng mình.

Anh ta đẩy mạnh. Một cú thúc lút cán.

“Á!” Tô Tình ngửa cổ, rít lên. Sâu quá. Sâu đến mức cô cảm thấy nó sắp xuyên thủng cơ thể mình.

Lý Quân giữ chặt hông cô, bắt đầu thúc.

“Bạch… bạch… bạch…”

Tiếng da thịt va chạm vang lên đều đặn, dâm mỹ.

“Anh hai… chậm… chậm một chút… A… sâu quá… Em chịu không nổi…”

Cô bị cắm đến mức hai mắt trợn ngược, nước mắt giàn giụa. Khoái cảm ập đến quá nhanh, quá mãnh liệt.

“Tô Tình…” Anh ta gầm gừ bên tai cô, “Hôm ở chuồng ngựa, em hỏi anh…”

Anh ta thúc mạnh hơn.

“…con ngựa của anh… hay là em…”

Một cú thúc sâu tận cùng.

“…kêu dễ nghe hơn?”

“A… A… A…” Tô Tình không trả lời nổi, cô bị anh ta đưa lên đỉnh. Bụng cô co rút dữ dội. Tiểu huyệt co bóp, kẹp chặt lấy cự vật của anh ta.

Lý Quân gầm lên, anh ta cúi xuống, cắn mạnh vào vai cô.

“Nói!” Anh ta ra lệnh.

“Em… Em không biết… A… anh…”

Lý Quân rút ra một chút, rồi lại đâm vào thật mạnh, xoáy sâu.

“A! Em! Em kêu… A… Em kêu dễ nghe hơn!” Cô hét lên.

Lý Quân cười. Một nụ cười trầm, thỏa mãn. Anh ta ôm chặt lấy cô, bắt đầu thúc như vũ bão.

“Phải… Em kêu dễ nghe hơn.”

Anh ta bắn. Dòng tinh dịch nóng hổi phun đầy bên trong cô.

Tô Tình mềm nhũn, ngã vật ra sofa.

Lý Quân nằm đè lên lưng cô, thở dốc. Anh ta hôn lên gáy cô. “Đêm nay, làm ở đây. Không về trại ngựa.”

Tô Tình mệt đến mức không nhấc nổi ngón tay, chỉ “Ừm” một tiếng, rồi thiếp đi.

Cô ngủ rất say. Lần đầu tiên, cô ngủ trên sofa ở căn hộ này, mà không phải vì đợi kim chủ, cũng không phải vì bị phạt.

Cô ngủ, vì bên cạnh cô, có hơi ấm của một người đàn ông.

Người đàn ông của cô.

Bình luận

Để lại bình luận