Chương 29

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 29

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Lời Nói Dối Và Màn Tẩu Thoát Ngoạn Mục
Cậu lại lái sang chuyện đó. Mặt Ngôn Hi lập tức đỏ lựng như quả gấc chín, cô cúi đầu thấp giọng nói: “Cậu… mỗi lần thấy tôi đều là muốn cái kia, trong đầu cậu chỉ có chuyện đó thôi sao? Hơn nữa còn dùng quá sức, làm tôi đau…”
“Ha!” Văn Sâm cười khẽ, càng thêm ôm chặt cô vào lòng, tham lam hít hà mùi hương cơ thể cô. “Đàn ông mà, yêu ai thì muốn ngủ với người đó. Chị Ngôn Hi đại khái không biết, khi một gã đàn ông thích một người phụ nữ, trong đầu hắn ta không phải là những cảnh tượng lãng mạn nắm tay đi dạo đâu, mà là muốn đè cô ấy xuống, muốn làm cô ấy ở mọi nơi, mọi lúc.”
“Dùng sức sao? Em còn chưa kịp phát huy hết công lực đâu, chị đã ngất xỉu rồi. Thể lực chị kém quá.”
“…….”
Ngôn Hi nghe xong, sống lưng lạnh toát. Cô đều bị chơi đến sắp chết đi sống lại, ngất lên ngất xuống, mà cậu bảo còn chưa kịp phát huy? Vậy nếu cậu phát huy hết thì cô còn mạng để sống không?
Ánh mắt Ngôn Hi hoảng sợ nhìn cậu như nhìn quái vật. Văn Sâm lại bày ra vẻ mặt vô tội, gật gật đầu xác nhận.
“Chị Ngôn Hi còn chưa thưởng thức được sự lợi hại thực sự của em đâu. Em còn nhiều chiêu lắm.”
Ngữ khí giống như một đứa trẻ ngây thơ khoe đồ chơi, nhưng nội dung lại khiến người ta kinh hãi. Ngôn Hi liên tục xua tay, lắc đầu quầy quậy: “Không được… không được, tôi không muốn! Không cần thưởng thức!”
“Ha ha, em chỉ nghĩ muốn chị thưởng thức thôi mà. Không bằng hiện tại chúng ta bắt đầu luôn đi? Bù đắp cho lúc nãy chị ngất xỉu?”
Cậu nói là làm, bàn tay bắt đầu táy máy. Cô ở trong lòng ngực cậu xoay qua xoay lại để tránh né. Sự cọ xát khiến Văn Sâm sớm đã có phản ứng, “cậu em” bên dưới lại ngóc đầu dậy, thèm khát khó nhịn.
“Không muốn…” Ngôn Hi đẩy cậu ra. Hai người ở trên giường đùa giỡn, tiếng cười đùa, tiếng thở dốc vang lên.
“Bịch bịch bịch ~”
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một trận đập cửa dồn dập. Tiếng động lớn làm cả hai giật mình, ngừng mọi động tác.
Thời điểm này, ai lại đến?
Ngôn Hi chết lặng. Không xong rồi! Ba mẹ cô! Ngày hôm qua họ gọi điện nói hôm nay sẽ đến thăm cô, cô quên béng mất vì mải… “tiếp khách”.
“Làm sao vậy? Mặt chị tái mét thế?” Văn Sâm hỏi.
“Văn Sâm, cậu mau trốn đi! Nhanh lên!”
Ngôn Hi bất chấp đau đớn ê ẩm trên người, nhảy dựng lên khỏi giường, vơ vội cái áo choàng khoác lên người, rồi chạy đi mở cửa tủ quần áo.
“Vào đây! Mau lên!”
Văn Sâm nhìn cái tủ quần áo chật chội, lại nhìn chiều cao mét chín của mình. Lùn như vậy, làm sao mà giấu được cậu?
“Tại sao phải trốn đi? Em đẹp trai như vậy, gặp người cũng đâu có mất mặt? Để em đi mở cửa.”
Cậu làm bộ muốn đi ra ngoài. Ngôn Hi sợ tới mức hồn bay phách lạc, lao tới kéo chặt tay cậu lại, ảo não cầu xin: “Cậu đừng náo loạn nữa! Là ba mẹ tôi! Ba mẹ tôi đấy! Tôi chưa nói với họ tôi có bạn trai, hơn nữa…” Hơn nữa cậu còn nhỏ hơn cô, lại là sinh viên, ba mẹ cô sẽ sốc mất.
“Tóm lại hiện tại không thể để cho họ nhìn thấy cậu ở đây, trong bộ dạng này được.”
Thì ra là ba mẹ vợ. Văn Sâm gật gật đầu. Lấy phương thức hiện tại – ở trong phòng con gái người ta, quần áo xộc xệch, giường chiếu lộn xộn – xuất hiện trước mặt ba mẹ vợ tương lai quả thực là không tốt lắm. Sẽ bị đánh chết mất.
“Được rồi. Vậy ngày khác gặp.”
“Ừm ừm! Cậu trốn vào tủ đi!”
Ngôn Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng giây tiếp theo, cô lại bị Văn Sâm ép sát vào tường, hôn ngấu nghiến.
“Ô ô ô ~”
Cô mở to hai mắt nhìn. Thời điểm nước sôi lửa bỏng này mà cậu còn suy nghĩ đến việc hôn hít!
Văn Sâm hung hăng hôn cô vài phút, cắn nhẹ môi cô, liếm láp dư vị ngọt ngào rồi mới buông tha. “Phải lấy chút tiền lãi trước đã. Nếu không tối nay em nhớ chị không ngủ được thì làm sao!”
Ngôn Hi bị hôn đến ngốc nghếch, đầu óc quay cuồng. Văn Sâm nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, vui vẻ cười, tay tranh thủ bóp nhẹ ngực cô một cái: “Được rồi, em đi đây. Nếu không đi liền phải trình diễn đông cung sống ngay tại trận cho ba mẹ xem mất.”
Cậu nói xong, không đi vào tủ mà đi thẳng ra ban công.
Ngôn Hi hoảng sợ chạy theo: “Cậu làm gì? Đó là ban công!”
“Đi đường này.”
“Cậu điên rồi! Đây là tầng 5 đấy!”
Ngôn Hi lao tới định kéo cậu lại, nhưng Văn Sâm đã nhanh nhẹn chống tay lên lan can, nhảy vọt ra ngoài. Ở khu chung cư này, thiết kế ban công các tầng so le nhau và có các gờ tường để đặt cục nóng điều hòa. Văn Sâm với sức khỏe và sự khéo léo của một vận động viên, bám vào các gờ tường, đu người nhảy xuống tầng dưới một cách điêu luyện.
Ngay từ đầu Ngôn Hi nghĩ cậu muốn tự tử, trái tim như ngừng đập, mặt cắt không còn giọt máu. Khi nhìn xuống thấy động tác thông thạo, nhẹ nhàng như mèo của cậu, cô mới hoàn hồn lại.
Tiểu chó săn tư thế mạnh mẽ đáp xuống bãi cỏ dưới mặt đất an toàn. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn cô cười vô cùng rạng rỡ, vẫy vẫy tay: “Chị Ngôn Hi, ngày mai gặp! Phải nhớ em đó!”
Ngôn Hi nhìn cậu, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, cảm giác kích thích còn mạnh hơn cả tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài. Cô làm sao lại luẩn quẩn trong lòng… thích một nam sinh trẻ tuổi, liều lĩnh và điên rồ như vậy?

Bình luận (0)

Để lại bình luận