Chương 292

: Ý muội là hơn mười nghìn người đó chưa chết?
Mọi người tạm quên đi hơn mười nghìn người kia, chỉ kinh ngạc trước màn trình diễn mạnh mẽ của các đệ tử Thiên Vân Kiếm Tông.
Không chỉ người khác và Nam Hi không ngờ mà ngay cả hệ thống cũng không ngờ, nó ngẩn ra một lúc, chợt nhớ ra điều gì đó nên liền vội vàng xem giá trị khí vận của Tề Thiên.
Khi nó vào xem thì giá trị khí vận cũng vừa chuyển thành số không, sau đó ngay trước mắt nó, số không này và tên Tề Thiên nhấp nháy một lúc rồi hoàn toàn biến mất.
Theo sau đó, hệ thống cũng cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, nó còn nhìn thấy dòng chữ trắng nhấp nháy trước mắt: [Hệ thống sắp cập nhật…]
Nam Hi không cảm nhận được gì về tất cả những điều này. Sau khi kinh ngạc xong, cuối cùng mọi người cũng nhớ ra một việc quan trọng khác, vội vàng nhìn về phía Nam Hi.
Trước khi nhìn vào ánh mắt mọi người, Nam Hi cúi xuống, nhìn bàn tay vẫn đang run rẩy của mình, không biết người khác sẽ nghĩ gì khi thấy nàng run rẩy, chỉ nhớ lại những gì mình vừa làm, ánh mắt Nam Hi lóe lên tia sáng.
Không ai biết nàng vừa làm gì, càng không ai biết tâm trạng của nàng lúc này.
Tay Nam Hi đã hoàn toàn mất sức, dù đang run rẩy nhưng nàng cũng không cảm nhận được gì nữa, dù không thể điều khiển tay mình nhưng ngay cả khi điều khiển được tay, cảm giác từ nàng vẫn rất ít.
Nhưng dù vậy, Nam Hi vẫn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Sao có thể không nhẹ nhõm.
Hơn một trăm nghìn người vốn dĩ phải chết trong cốt truyện không chết và mười nghìn người nàng nhận đều không chết.
Vì ngày hôm nay, nàng đã chuẩn bị rất lâu, đủ lâu để mượn ngoại lực chuyển hơn mười nghìn người này đến nơi an toàn mà nàng đã chuẩn bị từ trước trong lúc không ai để ý.
Việc này vô cùng khó khăn, nhưng may thay, nàng đã không phải gánh trách nhiệm cho cái chết của hơn mười nghìn người này.
Xung quanh vẫn ồn ào, nhưng đã có người bắt đầu dồn ánh mắt về phía Nam Hi.
Một người bước ra từ đám đông, trong đôi mắt đầy vẻ phẫn nộ: “Nam Hi! Ngươi vừa làm gì?!”
Nam Hi nhìn người trước mặt, không nói một lời.
Người này là Thiếu chủ của một thế gia, rất có uy vọng, là người đứng đầu không ai sánh kịp ở một khu vực nào đó.
Có hắn dẫn đầu, vô số người xúm lại quanh Nam Hi, ai nấy đều vô cùng phẫn nộ, không ngừng chỉ trích Nam Hi.
“Ngươi vừa đi đâu?”
“Ngươi có biết ngươi đã làm gì không?”
“Có kẻ như ngươi đúng là nỗi nhục của Thiên Vân Kiếm Tông!”
Nam Hi vẫn không nói một lời, để mặc mọi người chỉ trích, nhưng rất nhanh sau đó, một giọng nói đã vang lên từ trong đám đông.
“Đủ rồi!”
Kỳ Chiếu dẫn theo các đệ tử Thiên Vân Kiếm Tông đến bảo vệ Nam Hi ở giữa, nhìn chằm chằm vào mọi người trước mặt, nói: “Sư tỷ có lỗi gì thì đợi các trưởng bối đến rồi sẽ có phán xét.”
Hắn không nói thêm lời nào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của các đệ tử Thiên Vân Kiếm Tông, mọi người đều không nói thêm gì nữa.
Khi đám đông tản đi, có tiếng nói rì rầm vang lên.
“Hơn mười nghìn người, đủ để Nam Hi đền mạng.”
Sắc mặt của các đệ tử Thiên Vân Kiếm Tông trở nên khó coi, nhưng không ai có thể phản bác.
Dù sự việc xảy ra đột ngột nhưng hơn mười nghìn người đó vốn không cần phải chết.
“Họ nói đúng.” Giọng nói của Nam Hi vang lên: “Đúng là ta nên đền mạng, các đệ các muội không cần vì ta mà…”
“Sư tỷ, tỷ cũng im lặng đi.”
Giọng nói của Kỳ Chiếu hiếm khi lạnh lùng như vậy. Nhưng sau khi nói xong câu đó, hắn đã tự bình tĩnh lại một chút, rồi giọng điệu mới trở lại như bình thường: “Bọn đệ biết không phải lỗi của tỷ.”
“Tỷ cũng không cần tự trách.”
Thẩm Tâm Khê vẫn im lặng, ánh mắt vẫn luôn nhìn xuống đất.
Khi mọi người dẫn Nam Hi đến một nơi chờ các tôn giả trở về, Thẩm Tâm Khê mới quay đầu sang phía Kỳ Chiếu.
Nhưng ánh mắt nàng ấy vẫn nhìn xuống đất, nói: “Sư huynh, huynh có cảm thấy có điều gì đó không đúng không?”
Nghe vậy, Kỳ Chiếu liền nhìn nàng ấy, ánh mắt lóe lên.
Tất nhiên là không đúng, theo như những gì họ hiểu về Nam Hi, liệu nàng có thật sự chỉ đứng đó không làm gì, đổi một trăm nghìn người thành mười nghìn người rồi coi sinh mạng của mười nghìn người này như vô hình không?
Chắc chắn là nàng đã làm điều gì đó, giấu diếm mọi người, thậm chí còn giấu cả hệ thống, vì vậy mới không để lộ trong tiếng lòng.
“Bình thường thì dù là động đất nuốt chửng người nhưng lúc này ít nhất cũng có thể cảm nhận được hơi thở sinh mạng dưới lòng đất.”
Thẩm Tâm Khê đi quanh chỗ đang đứng vài vòng, sau đó nhìn về phía Kỳ Chiếu: “Sau động đất, dưới lòng đất cũng khó có khoảng trống, dù máu bị ép ra không trồi lên được nhưng cũng sẽ khiến đất trở nên mềm và ẩm ướt.”
Trong lòng mọi người lại bùng lên hi vọng.
“Ý muội là hơn mười nghìn người đó chưa chết?”

Bình luận

Để lại bình luận