Chương 296

: Tại sao Tiểu sư muội độ kiếp đẹp đẽ như vậy, còn ta thì lại nổ tung thế này?
Nhưng nàng không kịp nghĩ nhiều, đối phó với đạo lôi kiếp vừa rồi đã hơi gắng sức, chân cũng mềm nhũn như không thể chống đỡ.
Nhưng tâm trạng của nàng lại vô cùng thoải mái, tựa như quay về cảm giác từ rất lâu trước kia.
Cảm giác như thời đầu của kiếp này, hoặc giống như kiếp đầu tiên khi nàng còn vui vẻ và phóng khoáng.
Nhưng cũng có đôi chút khác biệt. Chỉ là lúc này nàng không kịp suy nghĩ khác biệt ở đâu, chỉ thấy vui vẻ, vui vẻ đến mức dù chân mềm nhũn nhưng vẫn có thể nhảy thêm vài vòng.
Lại một đạo lôi kiếp mạnh mẽ hơn giáng thẳng xuống.
Chịu đựng xong, Nam Hi lại đứng vững được hai giây, sau đó ngửa đầu ngã xuống. Nàng hơi ngơ ngác, cảm giác tứ chi cứng ngắc không thể kiểm soát, trong lòng lại không gấp, thậm chí đôi mắt còn hơi cong lên, nhìn lên đạo lôi kiếp tiếp theo đang tích tụ trên trời.
“Dù không biết chuyện gì đang xảy ra…”
Phát hiện giọng mình khàn khàn, Nam Hi lại hắng giọng, nói: “Nhưng nếu ta chết trong năm nay thì cũng chỉ có thể chết vì cốt truyện chứ không phải vì ngươi, đóng sét vô lý này.”
Mây sấm cuộn lên dữ dội hơn, như thể bị Nam Hi chọc giận.
Nhưng lúc này, Nam Hi lại động đậy tứ chi cứng ngắc, lảo đảo đứng dậy, đứng vững, cơ thể không còn chút rung động, ổn định đến mức không nhìn ra bất cứ dấu hiệu lạ thường gì.
Nhưng cũng chỉ được một lúc, có lẽ chỉ hai giây, đạo lôi kiếp mãnh liệt đã lại giáng xuống.
Khi ánh chớp tan biến, tóc Nam Hi như nổ tung, da thịt lật ra, chỗ lật lên còn có màu đen của thịt bị cháy.
Mọi người lại nghe được tiếng Nam Hi không phục.
[Tại sao Tiểu sư muội độ kiếp đẹp đẽ như vậy, còn ta thì lại nổ tung thế này?]
Nhìn bằng mắt thường, trạng thái của Nam Hi đã rất tệ, nhưng vẫn còn sáu đạo lôi kiếp nữa, không ai có thể tưởng tượng nàng sẽ còn phải trải qua những gì, liệu có thể chịu đựng được những lôi kiếp tiếp theo hay không.
Đạo thứ mười ba, máu thịt trên người Nam Hi đã nứt ra nhiều hơn, nhưng không chảy máu tươi, vì da thịt nứt ra đều bị đốt cháy thành màu đen.
Nàng đã được luyện thể bằng thiên linh hỏa, nếu không có trải nghiệm đó thì tình trạng bây giờ sẽ càng thảm hơn.
Đạo thứ mười bốn, khi ánh chớp tan đi, ngũ quan của Nam Hi vẫn có thể thấy rõ, nhưng pháp y chất lượng cao trên người nàng đã rách nát tả tơi.
Cơ thể nàng đã cứng đờ không động đậy nổi.
Ai cũng biết, chỉ cần Lúc này Nam Hi dám động một cái thì sẽ khó mà chống đỡ được cơ thể này, ngã xuống không dậy nổi.
Trước khi ánh chớp tiếp theo bao phủ nàng, mọi người đều nghe thấy nàng khẽ cười một tiếng.
Tựa như đang chế nhạo sự bất lực của lôi kiếp, vì đến giờ vẫn không thể lấy mạng nàng.
Có lẽ lôi kiếp bị chọc giận, ánh chớp càng dữ dội hơn vài phần.
Ba đạo tiếp theo, Nam Hi đều duy trì tư thế này, nhưng tình trạng mỗi lần đều tệ hơn lần trước. Khi đạo thứ mười bảy kết thúc, dáng vẻ của nàng chỉ còn là hình người, nếu không phải đôi mắt nàng vẫn kiên định sáng ngời thì có lẽ mọi người còn nghĩ nàng đã chết.
Khi mọi người nghĩ rằng nàng sẽ chào đón đạo lôi kiếp cuối cùng trong tư thế này, cánh tay nàng lại động đậy.
Đôi tay đã hoàn toàn không còn thấy màu thịt của Nam Hi khẽ động, để lộ nhiều vệt máu đỏ tươi. Nàng vẫn còn đang động đậy, màu máu càng thêm rực rỡ, từ cánh tay lan ra trước và sau người. Chẳng bao lâu, nửa thân trên của nàng đã bị máu thấm đẫm.
Nàng mở rộng hai tay, đầu cũng hơi ngửa lên.
Không ai nhìn rõ được biểu cảm của nàng, nhưng phần lớn mọi người đều cảm thấy nàng đang cười.
Dáng vẻ đó như đang chào đón, lại như đang ôm ấp.
Nhưng bất kể nhìn thế nào cũng là một tư thế hoàn toàn không sợ hãi.
Mọi người đều ngỡ ngàng.
Nhiều người chưa từng thấy ai như vậy, lại có nhiều người rất ít khi thấy người như vậy, người tùy ý không sợ hãi đến mức có phần ngông cuồng như vậy.
Một số người bất giác nhìn về phía Lý Vân Tranh.
Lý Vân Tranh cười nhạt, nhìn về phía Hòa Kiếm: “Sư huynh, có phải lúc đầu nhận đồ đệ thu sai rồi không? Sao sư điệt của muội lại hoàn toàn kế thừa phong cách của muội vậy?”
Nói theo lời của Nam Hi thì chính là thể hiện bằng cả mạng sống.
Hòa Kiếm hừ lạnh: “Đứa trẻ này học hư theo muội rồi.”
Nói vậy nhưng rõ ràng ánh mắt ông còn mang theo niềm tự hào.
Tề Thiên cũng ở trong đám người. Nnhìn thấy cảnh này, hắn không nhịn được tiến lên vài bước.
Khác với Nam Hi, những ngày qua hắn ta rất đắc ý, tuy bị Thiên Vân Kiếm Tông hợp lực che lấp phong độ nhưng suy cho cùng, việc hắn ta bước vào nửa cảnh giới Hóa Thần vẫn là sự thật không thể chối cãi. Những ngày qua, có rất nhiều người tâng bốc hắn ta, ai cũng nói Ngự Hư Tông sẽ phát triển rực rỡ dưới tay hắn ta.
Nhưng Tề Thiên cũng có nhiều suy đoán về bước tiến bộ trong thực lực này, dù suy nghĩ thế nào thì cuối cùng cũng không thể tránh khỏi liên quan đến Nam Hi.

Bình luận

Để lại bình luận