Chương 297

: Người sư tỷ thích là ta
Nam Hi luôn âm thầm giúp hắn ta.
Nhìn dáng vẻ của Nam Hi lúc này, Tề Thiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Từ rất lâu trước đây, Tề Thiên đã biết hắn ta thích kiểu phụ nữ như thế nào.
Không phải là người si tình, yếu đuối, xinh đẹp mà là người mạnh mẽ, kiên cường, yêu hắn ta sâu đậm. Chỉ có người phụ nữ như vậy mới xứng đáng bước lên con đường tiên đạo cùng hắn ta.
Nam Hi lúc này đã hoàn toàn phù hợp với hình mẫu lý tưởng của hắn ta.
Ít có ai chú ý đến sự khác thường của hắn ta.
Cuối cùng ánh sáng từ đạo lôi kiếp cũng lặng lẽ tan biến.
Trong tâm bão của lôi kiếp, Nam Hi toàn thân như than cháy, duy trì tư thế trước đó, không rõ sống chết.
Hiện trường lại trở nên yên tĩnh.
Lý Vân Tranh nhìn tin tức trên ngọc phù truyền tin, trong mắt hiện lên tia sáng.
Ngay giây tiếp theo, trên bầu trời đã vang lên tiếng kêu trong trẻo và sáng sủa, hư ảnh của thần thú Chu Tước bay lượn trên không trung, những tia sáng màu đỏ vàng rơi xuống.
Mọi người xung quanh cảm nhận được cảm giác ấm áp, tựa như ngửi thấy mùi hương thanh mát.
Ánh sáng tỏa ra, hư ảnh Chu Tước xoay quanh Nam Hi, con thần điểu cực kỳ xinh đẹp này như đã kích hoạt sinh khí của Nam Hi, cuối cùng nàng cũng cử động, chậm rãi thở hắt ra một hơi.
Nàng thả lỏng đôi tay cứng đờ.
Lớp da cháy đen trên người nứt ra, nhưng lần này không phải là máu đỏ mà là làn da trắng sáng như trước.
Nam Hi kéo mảnh vải rách trên người, thốt lên một tiếng rất khẽ, lấy pháp y mới ra từ túi trữ vật mặc vào, sau đó lê thân bước thử vài bước, rồi nhìn hư ảnh Chu Tước dần biến mất.
Nàng không hiểu điều này có nghĩa gì cho lắm, nhưng biết đây là phúc trạch trời ban, phục hồi lại thịt da và gân cốt bị tổn thương, khiến trạng thái của nàng dần trở nên hưng thịnh.
Lúc này cách chỗ nàng không xa, có người ho khẽ: “Đã độ xong lôi kiếp thì đến lúc hành hình rồi.”
Người này vừa dứt lời thì lập tức có người hưởng ứng: “Đúng, ngươi phải trả lại mạng cho mười nghìn người đó!”
“Vạn tiễn xuyên tâm là hậu quả mà ngươi phải nhận.”
Lúc này Tề Thiên cũng tiến lên, ánh mắt ấm áp, nhưng hắn ta không nói gì mà chỉ truyền âm cho Nam Hi, nói: “Hi Nhi, lát nữa ta sẽ giúp nàng chạy trốn.”
Một người cầm kiếm muốn tiến lên.
Ngay lúc đó, tất cả những người của Thiên Vân Kiếm Tông đều đồng loạt đứng ra, đồng loạt quay mặt về phía những người đang phán xét Nam Hi.
Kiếm của Hòa Kiếm đã ra khỏi vỏ, ánh mắt giận dữ nhìn tất cả mọi người trước mặt, giọng nói uy nghiêm vang khắp muôn nơi.
“Để ta xem ai dám động đến đệ tử của ta?!”
Những người này như không tin nổi, không nhịn được chất vấn: “Thiên Vân Kiếm Tông thật sự muốn che chở cho một người đức hạnh tồi tệ, bỏ mặc tính mạng của cả mười nghìn người vậy sao?”
Chỉ một lời đã khơi lên nhiều tiếng phụ họa.
“Dù Nam Hi có tài thì cũng phải chết!”
“Thiên Vân Kiếm Tông không cần danh tiếng ngàn năm tích lũy này nữa sao?!”
“Giới Tu Chân có quy tắc của giới Tu Chân! Dù là năm lớn tông môn cũng không thể như vậy!”
Đối thủ cạnh tranh yên tĩnh ngày thường cứ như cuối cùng cũng đã nắm được nhược điểm của Thiên Vân Kiếm Tông, càng nói càng lớn tiếng, khiến quần chúng càng thêm phẫn nộ.
Tiếng cười lạnh của Lý Vân Tranh vang lên trong tai mọi người.
Nàng ấy bước ra từ từ, lúc này khuôn mặt luôn mang nụ cười tùy ý lại hoàn toàn lạnh băng, tay cầm kiếm khẽ nâng lên, chỉ về phía người có giọng to nhất.
“Lúc này ai muốn mạng của Nam Hi thì phải vượt qua cửa ải của ta trước đã.”
Mọi người lại im lặng.
Tề Thiên trước đó không nói gì, nhưng lúc này ánh mắt lại dừng trên mặt Nam Hi. Hắn ta tiến lên một bước, động tác thu hút ánh mắt của phần lớn mọi người. Nhưng hắn ta chỉ nhìn Nam Hi, nói: “Hi Nhi, nàng đã nhận tội rồi thì đừng liên lụy đến tông môn nữa, đi với ta, sau này… ta sẽ bảo vệ nàng.”
Nam Hi vốn còn đang rất bối rối vì biến cố trước mắt, lúc này nghe lời của Tề Thiên thì biểu cảm trên mặt dần hiện lên vẻ ghê tởm.
Nhưng còn chưa kịp thể hiện ra thì nàng đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Có người tiến lại gần từ phía sau, vòng tay ôm lấy nàng, giọng nói quen thuộc nhưng trầm hơn trước đây vang lên, mang theo thái độ thù địch.
“Xin lỗi, người sư tỷ thích là ta.”
Nam Hi ngẩn ra, vội vàng quay đầu muốn nhìn Lạc Đình Vân, nhưng lại bị ôm chặt hơn, chỉ có thể cảm nhận được sau lưng chạm vào một làn da có nhịp thở rõ ràng.
Nhưng làn da ấy không mang lại cảm giác mềm mại mà là rộng và cứng hơn, không giống như vòng hai của nữ mà giống như… cơ ngực phát triển hơn.
Nam Hi không còn để ý đến cảnh tượng kỳ lạ trước mắt nữa, cơ thể nàng khẽ động, muốn quay lại xem: “Muội không phải là sư muội của ta.”

Bình luận

Để lại bình luận