Chương 3

Edit : Hannah
Phương Đông nhịn không được, đứng dậy cởϊ qυầи lót ,liền lộ ra côn ŧᏂịŧ dữ tợn thô to đang cương cứng, chống ở miệng tiểu huyệt đang không ngừng phân bố dâʍ ŧᏂủy̠.
Bạch Diệp trong lúc vô tình nhìn thoáng qua côn ŧᏂịŧ, trên mặt ngây thơ vô tri, trong lòng bị dọa đến hồn phi phách tán, côn ŧᏂịŧ chiều dài thô sơ giản lược phỏng chừng cũng phải hơn hai mươi centimet, thô to như cách tay trẻ nhỏ, một cự thú khủng bố nếu là thao vào, cậu sẽ chết ở đây mất.
Bởi vì chủ nhân sợ hãi, nữ huyệt lại khẩn trương phun ra một cổ dâʍ ɖịƈɦ tưới ở đầu quy để ở miệng huyệt, tiểu côn ŧᏂịŧ lại đứng thẳng lên.
“Tiên sinh……” Bạch Diệp có chút sợ hãi nói.
“Tiểu bạch đừng sợ, ngươi không phải muốn biết bọn họ nói giao hoan nam nữ vui sướиɠ ra sao? Tiên sinh, liền dạy cho ngươi!” Nói xong, côn ŧᏂịŧ liền không lưu tình chút nào đâm thẳng vào, dù tiểu huyệt đã được đâm thủy bôi trơn, cũng không chịu được.
“A!! Đau quá!! Tiên sinh! Ta đau quá, ta không cần thoải mái, a —— ngươi đi ra ngoài —— đi ra ngoài ——” Tiểu Bạch kêu thảm thiết ra tiếng, nước mắt khống chế không được từ cặp mắt nai con chảy ra, muốn đẩy côn ŧᏂịŧ thô to ra, lại bởi vì đôi tay bị trói buộc mà không có cách nào, lại vì giãy giụa quá mức, liền cái bàn đều bị cậu kéo rung động bang bang .
Phương Đông nghe thấy cậu kêu khóc, thịt trụ không có rời khỏi ngược lại lớn hơn vài phần, làm tiểu Bạch khóc lớn hơn “Tiểu bạch ngoan, đừng khóc, tin tưởng tiên sinh, sẽ thoải mái, ngươi thả lỏng, thả lỏng ngươi liền sẽ không đau, tin tưởng tiên sinh, tiên sinh sẽ không lừa gạt ngươi……”
Bạch Diệp mở mắt hai mắt nước mắt mông lung , hít hít cái mũi đáng yêu “Ta tin tưởng tiên sinh, tiểu Bạch nghe lời……” Nói xong, liền nỗ lực thả lỏng chính mình, quả nhiên cảm giác đau đớn giảm bớt rất nhiều.
Cảm nhận được cậu thả lỏng cùng phối hợp, nhìn khuôn mặt nhỏ tràn ngập tín nhiệm , anh rốt cuộc nhịn không được, hôn lên đôi môi đỏ mọng , đầu lưỡi câu lấy cái lưỡi của cậu, hung hăng mà mυ”ŧ vào, hạ thân đồng thời mạnh mẽ đâm vào rút ra .
Tiếng kêu thảm thiết bị anh chắn ở trong miệng. Cái miệng nhỏ bị đầu lưỡi hung hăng xâm phạm, thịt ngực bị bàn tay to hung hăng mà niết lộng, tiểu huyệt cũng bị côn ŧᏂịŧ hung hăng mà yêu thương, tiểu Bạch nước mắt chảy không ngừng, đôi tay bị đai lưng thít chặt ra đạo đạo hồng ngân, giãy giụa cùng bị thao lộng làm cái bàn xô đẩy phát ra từng trận tiếng vang.
Không biết bị đυ.ng phải điểm nào, tiểu Bạch cả người run lên, côn ŧᏂịŧ cũng run run rẩy rẩy đứng thẳng lên. Phương Đông rời khỏi cái miệng nhỏ, phát ra ba một tiếng, lôi kéo ra sợi chỉ bạc dừng ở mặt sườn cậu, phục lại bị anh nhất nhất liếʍ đi.
“Tiểu Bạch, tiên sinh làm ngươi trưởng thành, lập tức, ngươi liền có thể cảm nhận được gia hoan vui sướиɠ” nói xong câu đó, côn ŧᏂịŧ thô to trong nữ huyệt lại hết sức thao lộng .
“A , tiên sinh, tiểu Bạch thật kỳ quái ……thật thoải mái ….tiên sinh…… A …ân… thật sảng … thật sự…… thoải mái…. tiểu Bạch, lại muốn đi ŧıểυ…… Tiên sinh …ô ô…… Tiểu Bạch giống như biến hư ~ a ——”
“Tiểu Bạch, tiên sinh thao ngươi sảng hay không sảng a , tiểu Bạch, ngươi thật nhiều nước, tiên sinh mau bị ngươi hút chết, ngươi dâʍ ŧɦủy̠ tưới côn ŧɦịŧ tiên sinh , xối tiên sinh thật thoải mái……” Phương Đông thao lộng càng thao càng dùng sức, đem nữ tuyết đâm đến một mảnh ửng đỏ ,
“A, tiên sinh, tiểu Bạch thật sảng …. a …ân ….tiên sinh thao tiểu Bạch thật thoải mái ” Bạch Diệp lớn tiếng rêи ɾỉ, muốn ôm tiên sinh lại bị đai lưng vây khốn đôi tay, ủy khuất nhìn anh.
Anh cười cười, cởi trói tay cho cậu, trên cổ tay bị đai lưng thít chặt ra dấu vết xanh tím, bị anh cầm lấy tới hôn hôn “Tiên sinh thân thân ngươi, tiểu Bạch đừng nóng giận, tha thứ cho tiên sinh nha” ngoài miệng nói lấy lòng nói, đôi tay lại đột nhiên đem hai chân của cậu đặt lên trên vai, đôi tay bắt lấy mông thịt , dùng một chút lực liền ôm cậu lên, làm cả người tiểu Bạch chỉ có thể dựa vào côn ŧɦịŧ chống đỡ thân thể.
Bạch Diệp sợ tới mức tàn nhẫn co rút tiểu huyệt, kẹp đến anh thiếu chút nữa bắn tinh tại chỗ. Phương Đông trừng phạt đánh đánh mông cậu, ôm cậu đi lại , côn ŧᏂịŧ theo anh đi lại tiến vào tới chiều sâu đáng sợ .
Tiểu Bạch chỉ biết ôm cổ anh , cái miệng nhỏ trừ bỏ rêи ɾỉ rốt cuộc nói không ra lời nào khác. Phương Đông thao mấy trăm lần, cuối cùng cũng bắn một lần, cậu cũng đã cao trào rất nhiều lần,thân thể trắng nõn mượt mà tràn đầy dấu hôn, niết ngân, dấu cắn, cùng va chạm ra tới da^ʍ sắc ửng đỏ.

Bình luận

Để lại bình luận