Chương 3

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 3

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cứ như vậy, cô nhìn chằm chằm cái gáy ấy đi vào tận cổng trường, mà vẫn không tài nào thấy được mặt mũi người ta ra sao.

Vào lớp, mọi người đã đến gần đủ. Ngay khi bóng Chu Hạ xuất hiện ở cửa, đám nữ sinh đang túm tụm cuối lớp lập tức im bặt.

Giấu đầu hở đuôi.

Chu Hạ quá quen rồi. Cô coi như không thấy, mắt điếc tai ngơ.

Cô ngồi xuống vị trí của mình, lôi sách tiếng Anh ra học từ vựng, hoàn toàn phớt lờ mấy phần bữa sáng được đặt ngay ngắn ở góc bàn. Mấy cậu nam sinh đưa đồ ăn thấy cô không mảy may động đến, vừa thất vọng lại vừa càng thêm quyết tâm.

Ai cũng ôm mộng mình sẽ là người chinh phục được trái tim người đẹp.

Học xong từ mới, Chu Hạ định gục xuống ngủ một giấc thì nghe có người gọi tên.

Là Ngô Thiên Hạo, lớp phó văn nghệ.

“Chu Hạ, cậu đóng vai Mỹ nhân ngủ say (Sleeping Beauty) nhé!”

“Reng… Reng…”

Tiếng điện thoại rung bần bật trên nền gỗ, nặng nề xé toạc giấc mơ về thời trung học. Chu Hạ lơ mơ móc điện thoại từ dưới gối lên.

“…Dạ?”

“Chị Hạ Hạ, hôm nay chị có qua quán ăn cơm không?” Giọng Linh An, cô bé nhân viên, lanh lảnh như chim.

Chu Hạ dụi mắt. “Có. Mấy giờ rồi em?”

“Sắp mười giờ rồi đó bà chủ của em!”

“Được rồi, chị dậy liền đây.”

Sau khi tốt nghiệp, Chu Hạ mở một quán cà phê ở khu phố bên cạnh. Quán đã hoạt động được một thời gian, có lẽ nhờ vị trí đắc địa, việc kinh doanh khá thuận lợi, mỗi tháng đều mang về lợi nhuận không nhỏ.

Cô sống giờ giấc thất thường, lười nấu nướng, nên thường xuyên giải quyết bữa ăn ngay tại quán cùng nhân viên.

Rửa mặt qua loa, thấy trời đã tạnh hẳn, cô lẩm bẩm câu “mưa nắng thất thường” rồi cầm chìa khóa trên tủ giày, đi bộ qua quán.

Quán cà phê tên là “Hòa Kỉ” (禾几). Nói trắng ra, đó là chiết tự từ chữ “Trọc” (秃).

Khi Chu Hạ vừa tốt nghiệp, áp lực từ luận văn và bảo vệ tốt nghiệp khiến tóc cô rụng như lá mùa thu. Cô đã nghĩ mình sắp trọc đầu đến nơi, nên tiện tay đặt luôn cái tên này cho quán.

Cô đi đôi giày cao gót, bước vào Hòa Kỉ, ném chùm chìa khóa vào chiếc hộp nhỏ trên quầy, chống cằm hỏi: “Chị đến sớm quá à?”

Linh An cười ngọt ngào, lúm đồng tiền sâu hoắm. “Sớm đúng nửa tiếng, thưa bà chủ.”

Chu Hạ bĩu môi, lấy một chai nước đào trong tủ lạnh. Đang định mở nắp thì chuông cửa reo.

Cướp lời Linh An, Chu Hạ cố bắt chước giọng điệu ỏng ẹo của cô bé: “Hòa Kỉ xin chào quý…”

Giọng cô tắt ngấm.

Có phải cô hoa mắt rồi không?

Nếu không, tại sao cô lại thấy Đường Tốn… ngay tại quán cà phê của mình?

*

Trường vừa ra thông báo, trừ khối mười hai, tất cả các lớp phải chuẩn bị một tiết mục văn nghệ cho ngày hội trường.

Lớp Chu Hạ và lớp bên cạnh, trùng hợp thay, đều chọn diễn kịch.

Vai Mỹ nhân ngủ say, không ai khác ngoài Chu Hạ. Gần như chẳng có lời dị nghị nào.

Nhưng vai hoàng tử, người sẽ hôn mỹ nhân tỉnh giấc, lại trở thành một vấn đề nan giải.

Mấy nữ sinh bắt đầu xì xào, ghen tị khi thấy đám nam sinh tranh giành vai diễn đến đỏ mặt tía tai.

“Tranh cái gì mà tranh? Cũng không soi gương xem mình có đủ tư cách làm hoàng tử không?”

“Mà dựa vào cái gì Chu Hạ được đóng vai chính?”

“Phải công bằng chứ!”

Ngô Thiên Hạo thấy tình hình sắp hỗn loạn, phải đập bàn một cái: “Trật tự!”

Cả lớp im phăng phắc.

“Tiếng Anh của Chu Hạ tốt nhất lớp, cậu ấy đóng nữ chính là hợp lý nhất.” Cậu ta hắng giọng. “Còn vai hoàng tử… chúng ta bỏ phiếu quyết định.”

Ngô Thiên Hạo bình thường dễ tính, nhưng khi đã nghiêm túc thì cũng rất có uy. Lại thêm ngoại hình sáng sủa, quan hệ tốt, nên dù đám con gái không cam tâm, cũng đành phải nghe theo.

Bình luận

Để lại bình luận