Chương 3

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 3

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ảo Giác Hay Tiếng Lòng?

“Bận tối mắt tối mũi, không lúc nào ngơi tay. Tôi chuyên làm án ly hôn, ngày nào cũng phải đối mặt với mấy cặp vợ chồng cơm không lành canh không ngọt, nghe họ kể lể đủ thứ chuyện cũng mệt mỏi lắm. Cô xem tóc tôi này, bạc đi trông thấy.”

Tô Yểu lịch sự liếc qua, phải cố lắm mới không bật cười thành tiếng. Đâu chỉ bạc, cái đỉnh đầu kia sắp hói đến nơi rồi. Cô phụ họa: “Làm luật sư đúng là vất vả thật.”

Đụng đúng chuyên môn, bệnh nghề nghiệp của Tằng Bích Thiêm lại tái phát, anh ta thao thao bất tuyệt không ngừng. Tô Yểu vừa gọt táo vừa nghe, càng nghe càng thấy đau đầu, tâm trí bắt đầu bay lơ lửng đi đâu đó, rồi bất chợt dừng lại ở… cửa ra vào.

Cô lại nhìn thấy người đàn ông không nói được kia. Trong tiềm thức, Tô Yểu không muốn chấp nhận anh ta là người câm. Ngoại hình của anh ta quá hoàn hảo, đáng lẽ phải sở hữu một giọng nói thật hay, như vậy mới là công bằng.

Người đàn ông dường như đang tìm ai đó. Anh lịch sự giơ tay từ chối nhân viên phục vụ đang tiến lại hỏi han, lướt mắt một vòng quanh quán, cuối cùng dừng lại ở phía bàn của Tô Yểu.

Ở đó à?

Giọng nói từ đâu vang lên? Cái gì ở đó? Tô Yểu cúi mắt, ngập ngừng đưa tay sờ lên tai. Tai cô hơi nóng lên, cảm giác ngưa ngứa tê tê như thể có ai đó vừa thì thầm bên cạnh.

Cô lại gặp ảo giác rồi sao?

“Cô Tô, cô sao vậy?”

Tô Yểu mơ màng nhìn Tằng Bích Thiêm: “À, không, không có gì.”

“Lúc nãy tôi đang nói dở về vấn đề tài sản trước hôn nhân, không biết cô Tô nghĩ sao?”

Tai Tô Yểu vẫn còn ù đi vì nghi hoặc, đầu óc rối như tơ vò, hơi sức đâu mà thảo luận chuyện tài sản trước hôn nhân với anh ta? Cô đành đẩy vấn đề lại: “Tôi không rành về chuyện này lắm, hay anh Tằng nói cho tôi nghe chút đi, coi như mở mang kiến thức.”

Tằng Bích Thiêm cũng đang có ý đó, lại bắt đầu cao đàm khoát luận. Tô Yểu nghe chữ được chữ mất, lơ đãng liếc mắt, người đàn ông không nói được kia đã đến rất gần.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Là ai đang nói chuyện?

Hơi thở Tô Yểu như ngừng lại. Người đàn ông rất nhanh dời ánh mắt đi. Sau khi anh ta đi qua, Tô Yểu nhìn miệng Tằng Bích Thiêm vẫn đang không ngừng nói, nhưng cô chẳng nghe thấy gì cả, đầu óc chỉ quẩn quanh câu hỏi giọng nói vừa rồi từ đâu mà có.

Lại là ảo giác sao? Tô Yểu day day thái dương, xem ra dạo này cô mệt mỏi quá rồi.

“Cô Tô có vẻ không được khỏe?”
“Hả?” Tô Yểu ngẩng đầu, “À, không sao, chắc do công việc thôi.”

Tằng Bích Thiêm lại nói: “Làm việc cũng cần nghỉ ngơi chứ, đừng vì công việc mà hại sức khỏe. Lát nữa ăn xong, tôi đưa cô ra công viên phía sau đi dạo một lát nhé?”

Ngữ khí thân mật quá mức khiến Tô Yểu khó chịu. Cô cầm lấy túi, cười xin lỗi: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chút.”

“À,” Tằng Bích Thiêm hơi khựng lại, “Được, cô đi đi.”

Vốc nước lạnh táp lên mặt, Tô Yểu tỉnh táo hơn đôi chút. Cô nhìn vào gương, thấy sắc mặt mình nhợt nhạt, lại nhớ đến người đàn ông không nói được kia. Để kiểm chứng suy đoán của mình, Tô Yểu vội vàng ra khỏi nhà vệ sinh, muốn tìm người đàn ông kia hỏi cho rõ. Nhưng cô nhìn quanh bốn phía mà chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu.

Chẳng lẽ cô không chỉ gặp ảo giác, mà còn nhìn thấy ảo ảnh?

Để tránh Tằng Bích Thiêm, Tô Yểu đi vòng ra quầy thu ngân gần cửa, hỏi cô nhân viên: “Xin lỗi, lúc nãy có phải có một người đàn ông vào quán không? Cao tầm này,” cô giơ tay ước lượng, “Mặc áo khoác đen, da trắng, rất đẹp trai.”

Cô nhân viên ngẩn ra một lúc, rồi gật đầu chậm nửa nhịp: “Vâng, đúng ạ.”

Không phải ảo ảnh. Tô Yểu thở phào nhẹ nhõm. “Vậy cô có biết anh ấy ngồi bàn nào không?”

Bình luận

Để lại bình luận