Chương 3

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 3

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Im đi. Mua cô về không phải để nghe cô khóc lóc.” Giọng hắn lạnh như băng, không một chút dao động.
Hốc mắt Hiểu Dư đỏ hoe, cô cắn chặt môi dưới đến mức tưởng chừng sắp bật máu. Hai tay bấu chặt lấy tấm ga giường, cố gắng không để bản thân phát ra những âm thanh tủi hổ.
Cổ họng người đàn ông khẽ phát ra tiếng gầm gừ khàn đục, gương mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn nhưng vẫn còn đó sự bức bối. Hắn dùng sức thay đổi tư thế của cô, để tấm lưng trần mịn màng hướng thẳng vào mắt mình. Hắn không muốn nhìn vào đôi mắt ấy nữa, đôi mắt trong veo ngập nước ấy khiến hắn có cảm giác tội lỗi mơ hồ.
Tống Ngụy đặt tay lên sống lưng cô, mạnh mẽ ấn xuống. Giọng nói tàn nhẫn: “Nói xem, cái mông này đã chìa vào mặt bao nhiêu thằng rồi?”
“… Không ai… cả… Ngài… là người… đầu tiên…” Giọng cô đứt quãng, yếu ớt.
Chát.
Một cái tát giáng mạnh xuống bờ mông căng mịn của cô. “Tôi cho phép cô nói dối?” Hắn gằn giọng, cùng lúc thúc mạnh vào nơi sâu thẳm ấm nóng.
Bị hắn tàn bạo xâm nhập, Hiểu Dư chỉ còn biết cắn răng chịu đựng. Cô đưa tay lên miệng, cắn chặt đến bật máu cũng quyết không phát ra tiếng rên rỉ nhục nhã. Cả đời cô chưa từng nghĩ, lần đầu tiên của mình lại trải qua trong đau đớn và tủi nhục đến thế này.
Căn phòng sang trọng, trang nhã bỗng trở nên ngột ngạt, ám muội bởi cảnh tượng bỏng mắt. Hiểu Dư bị người đàn ông liên tục dày vò, thân thể sớm đã mềm nhũn như không còn xương cốt, mặc cho hắn tùy ý điều chỉnh đủ mọi tư thế. Bụng dưới đau nhức từng cơn, ý thức cô dần trở nên mơ hồ. Cô không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ biết ham muốn của người đàn ông này dường như vô tận, dù hắn đã xuất ra bao nhiêu lần, gương mặt vẫn không hề có dấu hiệu thỏa mãn.
Hiểu Dư giờ chỉ còn là một cái xác không hồn, cô vô lực mặc kệ hắn giày vò. Ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không vô định. Mãi đến khi cô gần như lịm đi, bên tai mới mơ hồ nghe thấy tiếng gầm nhẹ của hắn. Hắn đã gầm lên bao nhiêu lần, cô không còn đếm nổi nữa.
Tống Ngụy chống tay xuống giường, hơi thở hổn hển không đều. Hạ bộ bên trong cơ thể cô gái khẽ giật giật vài cái cuối cùng. Kỳ lạ thay, hắn đã ra rất nhiều lần mà ham muốn vẫn chưa hề nguôi ngoai. “Anh bạn nhỏ” của hắn vẫn còn cương cứng, thậm chí còn có vẻ lớn hơn.
Rốt cuộc là do tác dụng của thuốc, hay là do cái miệng nhỏ bên dưới của cô quá mê người?
Hàng mi hắn khẽ động, nhìn người con gái nằm im bất động, hắn lạnh lùng lên tiếng: “Định giả chết?”
“Mở mắt ra.” Bàn tay to lớn siết lấy gương mặt xanh xao của cô, giọng ra lệnh tàn nhẫn: “Khốn kiếp. Tôi lệnh cô mở mắt ra nhìn tôi.”
Dứt lời, hắn lại thúc mạnh vào bên trong cơ thể nhỏ bé. Một tiếng rên nhẹ bật ra từ đôi môi khô khốc của cô gái, nhưng Hiểu Dư vẫn nằm im, không một chút phản ứng.
Sắc mặt Tống Ngụy càng lúc càng lạnh lẽo đến cực điểm. Hắn mặc kệ người dưới thân im lìm như một cái xác, vẫn ra sức thúc đẩy điên cuồng. Hắn còn chưa thỏa mãn, sao có thể buông tha cô dễ dàng như vậy?
Nhưng khốn kiếp, cái cơ thể chết tiệt này đang làm hắn phát điên!
Trong cơn mê man, Hiểu Dư vẫn cảm nhận được nỗi đau dai dẳng. Nhưng song hành cùng cơn đau lại là một cảm giác ấm áp, mềm mại đến lạ kỳ lan tỏa trong khoang miệng, bao bọc lấy chiếc lưỡi tê dại của cô, khiến lòng cô nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Sau một đêm dài bị giày vò, Lục Hiểu Dư tỉnh dậy với cảm giác toàn thân như bị xe nghiền nát. Đất trời chao đảo. Tối qua cô đã nghĩ mình chết chắc rồi. Vậy mà, vẫn còn sống.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên.
Sống lưng cô lạnh toát. Hiểu Dư chậm rãi ngước mắt lên nhìn hắn. Thấy đôi mắt u ám kia đang nhìn mình chằm chằm, cô chỉ biết khẽ gật đầu: “Vâng…”
Tống Ngụy đang chỉnh lại chiếc cà vạt, gương mặt vẫn phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng. Đêm qua, sau khi cô ngất đi, cơn điên cuồng trong hắn vẫn chưa dừng lại, hắn thậm chí còn dày vò cả khuôn miệng nhỏ bé của cô. Nghĩ lại, hắn cũng thấy bản thân có phần quá đáng. Hắn rút ví, lấy ra một xấp tiền mặt dày cộm cùng một tấm chi phiếu, ném lên giường.
“Tiền công đêm qua.”
Hiểu Dư nhìn xấp tiền trước mặt, bụng dưới lại quặn lên đau đớn. Cô ôm chặt bụng, giọng yếu ớt nhưng kiên quyết: “Tôi không cần.”
“Cần hay không tùy cô.” Hắn nhún vai, rồi nói thêm, giọng cảnh cáo: “Tối qua tôi không dùng bao. Chuyện gì nên làm cô tự biết. Đừng để tôi biết cô mang thai con tôi.”
“Ngài yên tâm,” cô đáp trả, giọng lạnh không kém, “tôi cũng không mong mang thai con của ngài.”
Đôi mắt sắc lạnh của hắn thoáng nheo lại, rồi một nụ cười lạnh lẽo hiện trên môi: “Biết điều là tốt. Lần sau gặp lại, đừng để tôi thấy bộ mặt khóc lóc này. Rất tởm.”
Hiểu Dư không nói gì, hai tay càng siết chặt lấy bụng. Mãi đến khi tiếng cửa phòng đóng sầm lại vang lên, cô mới dám thả lỏng cơ thể đang căng cứng vì đau đớn và tủi nhục.

Bình luận

Để lại bình luận