Chương 3

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 3

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Bữa Cơm Đầy Toan Tính

Trong phòng tắm chật hẹp, dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen xối xả trút xuống cơ thể đang run rẩy của Tinh Thần. Cô ngửa mặt lên, nhắm chặt hai mắt, để nước cuốn trôi đi cái lạnh và cả sự sợ hãi đang bám riết lấy mình. Toàn thân cô cứng nhắc, hai tay ôm lấy vai, dùng hết sức bình sinh để kìm nén tiếng thét chói tai đang chực trào ra khỏi cổ họng. Lồng ngực cô phập phồng kịch liệt, cảm giác hoảng loạn xâm chiếm lấy từng tế bào…

Hắn đã trở lại.

Mới một tuần trước, khi nghe người giúp việc nói hắn sang Pháp công tác, cô đã nhẹ nhàng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô định bụng sẽ tận hưởng những ngày tháng tự do hiếm hoi, ngày ngày đến viện dưỡng lão thăm dì, tối về căn nhà nhỏ của mình (mà thực chất là nhà hắn) để ngủ một giấc ngon lành, chứ không phải nơm nớp lo sợ.

Nhưng hiện tại, hắn không báo trước mà đột ngột trở lại Đài Loan, còn cùng cô xuất hiện ở Cổ Gia ngay trong bữa cơm gia đình này. Con người này hành tung luôn bí ẩn, hành vi không thể lường được. Tinh Thần không nhịn được hoài nghi, có phải hắn đang có ý đồ gì đó? Hay hắn biết cô đang lén lút làm gì sau lưng hắn?

“Cốc, cốc, cốc.”

Tiếng gõ cửa phòng tắm vang lên nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm Tinh Thần giật bắn mình, suýt trượt chân ngã.

“Tinh Thần tiểu thư, lão gia mời cô mau xuống ăn cơm.”

Đó là giọng của chị Đông, người giúp việc của Cổ Gia, cũng là một trong số hiếm hoi những người ở đây đối xử với cô có chút tình người.

Xem ra hôm nay muốn trốn cũng không xong rồi. Cổ Tinh Thần vội vàng tắt nước, vơ lấy chiếc khăn tắm quấn quanh người rồi hé cửa đi ra.

“Tinh Thần tiểu thư, đây là quần áo của cô.” Chị Đông cầm trên tay một chồng quần áo sạch sẽ đưa cho cô, ánh mắt ái ngại nhưng cũng có phần hối thúc: “Mặc đồ xong rồi xuống ngay đi nhé, khách đang đợi cô đó, đừng để lão gia tức giận.”

Lời này lọt vào tai Tinh Thần khiến cô có chút sững sờ. Khách đợi cô? Tại sao họ phải đợi một đứa con nuôi bị ghét bỏ như cô?

“Chị Đông…” Cô nhận lấy quần áo, không nhịn được mà hỏi ra điều hoài nghi trong lòng: “Có thật là cha tôi gọi tôi xuống không? Hay là…?”

“Vâng, đúng vậy đó tiểu thư. Cô vừa chạy lên lầu, Phó tiên sinh liền ngừng đũa. Phu nhân tưởng món rau xanh không hợp khẩu vị của ngài ấy, định sai người đổi món, nhưng Phó tiên sinh lại nói: ‘Tinh Thần tiểu thư còn chưa xuống, tôi là khách sao lại có thể không biết xấu hổ mà dùng cơm trước được?’. Ngài ấy nói vậy, mọi người ai còn dám ăn nữa? Lão gia sợ phu nhân tức giận, cũng sợ làm phật ý Phó tiên sinh nên mới giục tôi gọi cô xuống gấp.”

Thì ra là thế.

Cổ Tinh Thần dùng sức mím chặt đôi môi cánh hoa đỏ mọng. Người kia biết rõ cô không muốn đối mặt với tình huống này, biết rõ cô sợ hãi gia đình này thế nào, lại còn e sợ thiên hạ không loạn, cố tình quanh co lòng vòng túm cô vào cuộc. Chắc chắn là hắn có ý xấu, muốn xem cô bị làm nhục, hoặc muốn dày vò tinh thần cô.

Không kịp nghĩ ngợi nhiều, cô mặc vội chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng chiếc váy hoa màu lam dài quá gối, che đi những đường cong cơ thể. Tiếp đó, cô gọn gàng buộc mái tóc còn hơi ẩm thành kiểu đuôi ngựa đơn giản, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng bước xuống lầu.

Theo hướng người hầu chỉ dẫn, cô rón rén đi đến ngồi vào chiếc bàn nhỏ cạnh góc phòng, cách xa bàn tiệc chính một chút. Cũng may, lúc này mọi sự chú ý không còn dồn vào cô nữa. Họ dường như cũng không rảnh rỗi để bận tâm đến sự tồn tại mờ nhạt của cô.

Bởi vì lúc này đây, sự chú ý trên bàn tiệc đang tập trung vào một sự kiện trọng đại hơn nhiều. Ngay cả Mullen Na khi liếc nhìn thấy cô, sắc mặt cũng không còn khó coi như lúc nãy, thậm chí nơi đuôi mắt còn mang theo một tia vui mừng đắc ý.

Lén lút ngước mắt lên, Cổ Tinh Thần nhìn về phía đôi nam nữ đang được mọi người vây quanh chúc tụng ở phía đối diện.

Người đàn ông – Phó Hoành – dáng vẻ đĩnh đạc, tao nhã, ngồi tựa lưng vào ghế với phong thái ung dung của một bậc đế vương. Đáy mắt hắn khôn khéo, sâu sắc, ẩn chứa sự tính toán khiến cho người ta không dám coi thường. Bên cạnh hắn là cô gái kia – Cổ Lệ Sa – đẫy đà diễm lệ, dung trang tinh xảo, toàn thân dát đầy hàng hiệu Milan quý giá, trang điểm theo phong cách quý phái thời thượng nhất.

Vừa nhìn đôi nam nữ này, người ta có thể thấy ngay hình ảnh của những tinh anh trên thương trường, cặp đôi vàng của giới thượng lưu. Trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.

Nhưng chỉ có Tinh Thần mới biết, đằng sau vỏ bọc hào nhoáng ấy, hai người này đáng sợ đến mức nào.

Một người đàn ông âm hiểm, biến thái, bất động thanh sắc. Bề ngoài nhìn có vẻ khiêm tốn, lễ độ, được giáo dục tử tế, nhưng thực chất lại am hiểu nhất là tâm kế và thủ đoạn. Mỗi quyết định của hắn, mỗi lời nói thốt ra đều chính xác và tàn nhẫn như một cái đồng hồ nguyên tử đếm ngược đến giờ chết.

Còn người phụ nữ kia thì ngang ngược, cậy mạnh, xa hoa vô độ và ích kỷ đến tận cùng. Chỉ cần bị Cổ Đại tiểu thư coi trọng, bất luận là túi xách phiên bản giới hạn hay là nam người mẫu tuấn tú, cô ta nhất định phải dùng mọi thủ đoạn để giành giật cho bằng được.

Đôi nam nữ này, bất luận là ai, cô đều ước có thể tránh xa càng tốt, vĩnh viễn không bao giờ phải chạm mặt.

Bình luận (0)

Để lại bình luận