Chương 3

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 3

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cái Tên

Vết thương không nặng, chỉ là trật mắt cá chân. Sau khi bôi thuốc và băng bó, Tô Tình nhận được một đôi nạng gỗ.

Cô chống nạng, tập tễnh đi ra khu huấn luyện. Một đám hội viên đang cưỡi ngựa. Cách một khoảng xa, cô lập tức nhận ra anh ta.

Bộ đồng phục màu đen khiến anh ta nổi bật giữa đám đông. Vai rộng, eo hẹp. Khi anh ta thúc ngựa, hai chân kẹp chặt lấy bụng ngựa, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên dưới lớp vải bó sát.

Tô Tình chống cằm nhìn một lát. Anh ta xuống ngựa, đi đến một bên uống nước.

Anh ta tháo găng tay da, ngón tay thon dài cầm lấy chai nước khoáng. Khi ngửa cổ uống, hầu kết di chuyển lên xuống, trông vô cùng nam tính. Vài giọt nước chảy dọc theo cổ, chui vào trong áo.

Anh ta giơ tay lau, ánh mắt vô tình quét qua. Bắt gặp ánh mắt của Tô Tình. Anh ta định dời đi, nhưng chợt khựng lại.

Tô Tình đang giơ tay ra hiệu với anh ta. Một động tác cực kỳ hạ lưu.

Năm ngón tay trái khép lại thành một vòng tròn. Ngón trỏ tay phải thẳng tắp, làm động tác thọc vào rút ra liên tục trong cái vòng tròn ấy.

Đôi mắt đen của anh ta dừng lại.

Tô Tình cười ha hả.

Thấy anh ta xoay người bỏ đi, Tô Tình lớn tiếng gọi. “Này! Ngài Phi…”

Người đàn ông quay phắt lại, ánh mắt lạnh như băng.

Tô Tình vẫn cười, đôi mắt lúng liếng. “Tôi không biết tên anh, nên chỉ có thể gọi anh là Ngài Phi Thường thôi…” Cô giả vờ ngây thơ.

Người đàn ông trừng mắt. “Lý Quân.”

“Lý Quân.”

Tô Tình hài lòng. Cô giơ ngón trỏ lên quơ quơ. “Tạm biệt nhé.”

Cô làm nhiều như vậy, chỉ để biết tên anh ta mà thôi.

Lý Quân nhìn theo bóng dáng chống nạng của cô, chỉ cảm thấy người đàn bà này… phiền phức vô cùng.

Trở lại phòng, Tô Tình quăng đôi nạng, bổ nhào lên giường. Cô lôi điện thoại, nhắn tin cho Trương Mạt Lỵ, một người chị trong giới.

【 Chị, em bị đá rồi. 】

Trương Mạt Lỵ gọi điện ngay lập tức. “Sao thế? Vị kia… chán em rồi à?”

Tô Tình chụp ảnh bàn chân bị thương của mình gửi qua. “Chị nói xem?”

“Thôi, không sao. Coi như nghỉ ngơi. Em cầm được bao nhiêu?”

“Đủ sống. Em mệt rồi, định ở đây nghỉ ngơi mấy ngày, dưỡng thương. Chuyện khác tính sau.” Tô Tình thở ra.

Cái vòng luẩn quẩn kia, cô tạm thời không muốn quay lại. Trong tay cô cũng tích cóp được một khoản kha khá, nhưng cô không biết kinh doanh, cũng sợ đầu tư rủi ro.

Cô nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, dưới lầu ồn ào náo nhiệt. Trại ngựa mỗi tối đều tổ chức tiệc lửa trại, thịt nướng, bia và ca hát miễn phí.

Tối qua, cô bận hầu hạ kim chủ, chưa kịp thưởng thức.

Cô định đứng dậy, nhưng mắt cá chân đau nhói. Đôi nạng lại nằm tít trên sàn nhà. Cô cau mày, cầm điện thoại bàn lên bấm số.

“Lễ tân phải không? Cứu mạng, tôi bị thương, không cử động được.”

Lúc Lý Quân cùng bác sĩ của trại ngựa chạy tới, Tô Tình đang thản nhiên ngồi trước bàn trang điểm dặm lại phấn. Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, trên trán Lý Quân còn lấm tấm mồ hôi. Anh ta hẳn là vừa biểu diễn đua ngựa cho khách xem xong.

“Không phải cô nói không cử động được sao?” Anh ta nhíu mày.

Tô Tình đóng hộp phấn lại, quay sang cười vô tội. “Đúng vậy. Đôi nạng ở dưới đất, tôi không với tới được. Không cử động được~”

Bình luận

Để lại bình luận