Chương 30

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 30

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: MÁU VÀ NƯỚC MẮT

Kha Tùng Ứng đứng ở cửa. Mắt anh đỏ ngầu. Anh cũng bê bết máu. Của anh, và của Tào Phú.

Anh đã đánh thắng. Anh quay lại tìm Cát Ngạn, thì hay tin Phương Đình gọi điện cho hắn, trêu chọc rằng “đến khách sạn Hoàng Hôn mà xem kịch hay”.

Anh đã lao đến đây như một kẻ điên.

Và cảnh tượng anh thấy…

Tô Nhuyễn, tình yêu của anh, báu vật của anh. Đang nằm trên sàn, áo rách nát, quần lót bị kéo xuống tận đùi.

Và Tào Phú. Thằng chó Tào Phú. Đang đè lên người cô, với thứ dơ bẩn của hắn.

Một tiếng gầm, không phải của con người, phát ra từ cổ họng Kha Tùng Ứng.

“TÀO PHÚ!”

Anh không lao vào. Anh nhặt chiếc ghế ở hành lang, ném thẳng vào Tào Phú.

“RẦM!”

Tào Phú bị chiếc ghế đập trúng lưng, ngã lăn ra.

Tô Nhuyễn nghe thấy giọng anh. “Kha Tùng Ứng!”

“Em nhắm mắt lại! Đừng nhìn!” Anh gào lên.

Anh lao vào, không phải đánh. Anh đang giết người.

Anh đấm. Anh đạp. Anh túm đầu Tào Phú, đập xuống sàn.

Tào Phú cũng là dân giang hồ, hắn chống cự.

“Mày dám…!”

“Tao giết mày!” Kha Tùng Ứng bóp cổ hắn. “Tao giết cả nhà mày!”

Đám đàn em của Tào Phú, và Cát Ngạn, lúc này mới chạy tới. Hai bên lao vào nhau.

Căn phòng hỗn loạn.

“Anh Ứng! Cảnh sát!” Cát Ngạn hét lên.

Kha Tùng Ứng không nghe. Anh chỉ muốn giết Tào Phú.

“Chết đi!”

“Anh Ứng! Cẩn thận!”

Một tên đàn em của Tào Phú vớ được cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh trên bàn. Hắn nhắm thẳng gáy Kha Tùng Ứng, đập xuống.

“BỐP!”

Kha Tùng Ứng khựng lại.

Máu.

Máu ứa ra từ sau gáy anh, chảy xuống cổ áo.

Anh lảo đảo.

Nhưng anh không ngã. Anh quay lại, nhìn tên vừa đánh mình. Rồi anh lại quay sang Tào Phú.

Anh vẫn không buông tay.

“Anh Ứng!” Cát Ngạn hoảng sợ. “Máu! Máu chảy nhiều quá!”

Đám Tào Phú thấy vậy, cũng sợ. Gây thương tích là một chuyện. Giết người là chuyện khác.

“Rút!” Tào Phú đẩy Kha Tùng Ứng ra, lồm cồm bò dậy, kéo quần, chạy mất.

“Đứng lại!” Cát Ngạn định đuổi theo.

“CÚT!” Kha Tùng Ứng gầm lên, giọng yếu đi. “Cút hết cho tao!”

Cát Ngạn và đám đàn em khựng lại.

Anh loạng choạng. Trước mắt anh mờ đi. Anh quỳ xuống sàn.

Anh không quan tâm đến vết thương. Anh bò về phía góc phòng.

Tô Nhuyễn vẫn ngồi đó, co ro, run rẩy, đôi mắt mở to vô hồn.

Anh nhặt chiếc áo đồng phục của cô, run rẩy khoác lên người cô.

Anh muốn ôm cô. Nhưng anh sợ… máu của anh sẽ làm bẩn cô.

“Nhuyễn Nhuyễn…” Anh thì thầm. “Anh… đưa em… về nhà…”

Anh gục xuống, bất tỉnh, đầu anh rơi vào lòng cô.

Tô Nhuyễn giật mình. Cô sờ.

Máu.

Toàn là máu.

Cô không biết đó là gì. Nhưng cô ngửi thấy. Mùi tanh nồng.

Cô sờ lên gáy anh. Một mảng ướt sũng, dính bết.

“Kha Tùng Ứng!”

Lần đầu tiên, cô hét lên, một tiếng hét kinh hoàng.

“Kha Tùng Ứng! Anh đừng chết! CỨU VỚI! CÓ AI KHÔNG! CỨU NGƯỜI VỚI!”

Cát Ngạn lao vào. Thấy cảnh đó.

“Gọi cấp cứu! Nhanh! Gọi cấp cứu!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận