Chương 30

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 30

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Chú bảo vệ ở một bên nghe không nổi nữa liền nói với bọn họ làm người không thể ngại bần ái phú, tham mộ hư vinh như vậy.

Tính tình của mẹ cô và em trai lại rất dễ nổi nóng, họ trực tiếp phản lại.

Nếu không phải chú bảo vệ lớn lên cơ thể chắc nịch, còn cầm côn, thì hai mẹ con kia hẳn là sẽ xông vào động thủ đánh người.

Chuyện này nháo lên rất lớn.

Nhưng bởi vì lúc đó không có người xuất hiện ở cổng trường, cho nên ảnh hưởng không lớn, người biết việc này rất ít.

Đồng Vận xem xét vết sưng hai bên mặt, nó hoàn toàn không thể lành lại nhanh được nên cô đành phải nói dối bạn cùng phòng rồi trốn Tả Khuyết hai ngày.

Đại học năm bốn, Hoa Trĩ cùng Chu Kỳ kết hôn.

Khi tung hoa cưới, Hoa Trĩ cố tình thảy cho Đồng Vận.

Lúc chụp ảnh tốt nghiệp, Hoa Trĩ đã có thai được sáu tháng, cô đặt nhũ danh cho em bé là “Hoa Kỳ”.

Đồng Vận rất hâm mộ nhìn Hoa Trĩ.

Đột nhiên Hoa Trĩ hỏi: “Tớ cũng đã có con rồi, vậy cậu và Tả Khuyết tính khi nào thì kết hôn?”

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hỏi đến vấn đề này, Đồng Vận không trả lời được.

Cô cùng Tả Khuyết đã trải qua một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm nhưng lại chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn.

Sau khi tốt nghiệp chính quy, Tả Khuyết định xuất ngoại học chuyên sâu.

Anh muốn mang cô đi cùng, nhưng cô lại kiên trì muốn ở lại trong nước làm việc.

Trước ngày Tả Khuyết đi, anh đã chuẩn bị cho cô một bất ngờ lớn ——

Phòng tổng thống phủ kín cánh hoa hồng, Tả Khuyết cầm nhẫn kim cương DR trong tay, quỳ một gối xuống đất, cầu hôn với Đồng Vận.

Trái tim Đồng Vận đột nhiên trở nên căng thẳng, cảm động đến đỏ cả hốc mắt.

Thật lâu cô vẫn không nói nên lời, bàn tay liên tục run rẩy.

Tả Khuyết nói, anh hận không thể ngay ngày hôm sau mang cô đi lãnh chứng.

Đồng Vận cười cười bảo anh đừng nóng vội nhưng trong lòng lại nghĩ: Không có sổ hộ khẩu thì làm sao có thể kết hôn?

Đêm đó, Đồng Vận phá lệ nhiệt tình, mặc nội y tình thú gợi cảm, cưỡi trên người Tả Khuyết, vặn vẹo eo mông, cùng anh triền miên suốt đêm.

Cô lưu luyến khuôn mặt của anh, muốn đem bộ dáng này khắc thật sâu vào trong lòng.

Động tĩnh hai người giao hợp vẫn luôn vang tới gần sáng.

Đoạn tình cảm giữa bọn họ tốt đẹp như là đồng thoại.

Nhưng lý trí lại lạnh nhạt nói cho Đồng Vận biết, đây bất quá chỉ là ảo ảnh trong mơ, hiện thực như cây kim châm, một phát sẽ chọc vỡ tất cả.

Cô trộm nhét nhẫn kim cương vào hành lý của anh.

Thời điểm máy bay cất cánh, Đồng Vận đã gửi tin nhắn cho Tả Khuyết, chỉ ít ỏi có mấy chữ: Chúng ta chia tay đi.

Sau đó, cô đổi số di động, vội vàng thu thập hành lý, đi đến một thành phố khác.

Từ đó về sau…

Cô không nghe được bất cứ tin tức nào của anh.

Đồng Vận là khóc lóc đến tỉnh lại.

Mặt trời đã lên cao, trên giường chỉ còn một mình cô.

Thứ thay đổi con người không phải là thời gian, mà là hoàn cảnh xã hội, là quan niệm của người đời, những thứ đó cứ dần dần tích lại thành một tổng hợp.

Trước kia, cô quả quyết khinh thường với loại bán đứng sắc tướng.

Nhưng… hiện tại cô lại trở thành loại người mà mình ghét nhất.

Đồng Vận lau khô nước mắt rồi nhìn xung quanh một vòng, căn phòng ngủ này toát ra một vẻ xa hoa, hào phóng.

Trên tủ đầu giường có túi xách của cô.

Đồng Vận lấy điện thoại ra, không phải để xem tin nhắn mà mở album ảnh

Cô vừa xem ảnh chụp chung với Tả Khuyết… vừa xóa.

Đây là lần cuối cùng cô nhìn đến video tình ái của bọn họ, cũng là lần cuối cùng nghe ghi âm Tả Khuyết đã để lại cho cô ——

Một đoạn ghi âm chỉ ngắn ngủn tám phút đã chống đỡ cho cô vượt qua biết bao nhiêu là thời khắc khó khăn.

“Buổi tối ngày hôm đó, em đã hỏi anh, em có chỗ nào tốt?…. Em thì có chỗ nào không tốt chứ? Lớn lên xinh đẹp, dáng người đẹp, tính cách cũng rất tốt, trù nghệ không tồi, công phu trên giường cũng lợi hại… Có năng lực làm việc vững chắc, kinh tế độc lập, còn đặc biệt thông minh chăm chỉ, hoàn toàn có thể giành được học bổng.”

Bình luận

Để lại bình luận