Chương 30

Nhìn người hầu nhỏ không tự chủ được trước mặt mình, Ôn Thời Kình mỉm cười: “Bảo bối thật nhạy cảm, chỉ cần véo một chút là có thể cao trào rồi.”
Kiểu người như Nịnh Bảo này phải tìm ở đâu mới có, Ôn Thời Kình càng ngày càng thích người hầu này của mình, cho nên anh cần phải khống chế chặt chẽ bên người mới được, bước đầu tiên đương nhiên chính là phải dạy dỗ cho tốt.
Ôn Thời Kình đi tìm lão quản gia lấy một sợi dây, sau đó trói tay chân Nịnh Bảo vào cột giường, tạo thành hình chữ lớn (大).
Tay chân đều bị trói, Nịnh Bảo không thể cử động, chỉ có thể để thiếu gia muốn làm gì thì làm.
Ôn Thời Kình dùng bút lông cẩn thận miêu tả hình dạng tiểu huyệt nhỏ bé của Nịnh Bảo, đầu bút rất nhỏ, từ từ di chuyển trên da thịt mẫn cảm mỏng manh, khiến Nịnh Bảo cảm thấy tê rần, còn có chút ngứa ngáy: “Ừm… thiếu gia … ngứa … ưm … đừng… ”
So với bị chạm nhẹ như vậy, Nịnh Bảo thích cái gì mãnh liệt hơn, cậu thích bị thiếu gia dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ tiểu huyệt của mình, liếʍ tiểu huyệt của mình cho đến khi nó sưng tấy lên, hậu huyệt cũng muốn được thiếu gia sờ soạng liếʍ láp.
Nhưng Ôn Thời Kình lại thích lối chơi chậm rãi này, sau khi dùng bút lông vẽ lên bên ngoài da thịt, anh lại cắm bút lông vào hoa huyệt của Nịnh Bảo.
Vạch thịt ôm trọn lấy thân bút một cách dễ dàng, Ôn Thời Kình lại cắm thêm cây thứ hai, rồi cây thứ ba, thứ tư …
Ôn Thời Kình đã nhét tổng cộng hơn một chục cây bút lông vào tiểu huyệt của Nịnh Bảo, tiểu huyệt này còn tham ăn hơn nhiều so với những gì anh nghĩ, có thể nuốt nhiều bút lông như vậy.
Nhìn tiểu huyệt đầy bút lông của Nịnh Bảo, Ôn Thời Kình tán thưởng: “Nịnh Bảo của anh thật lợi hại.”
Nịnh Bảo vẫn thích ăn côn ŧᏂịŧ của thiếu gia hơn: “Ô … thiếu gia … lấy ra đi…”
Ôn Thời Kình không muốn những đồ vật khác tiến vào trong cơ thể Nịnh Bảo, vì vậy anh nhanh chóng lấy ra.
Khi anh lấy bút ra thì thấy trên thân mỗi cây bút đều dính đầy dâʍ ɖị©ɧ.
Ôn Thời Kình đưa lưỡi liếʍthuỷ dính trên thân bút.
Nhìn thấy thiếu gia đang liếʍ da^ʍ thuỷ trên bút lông, Nịnh Bảo cảm thấy tiểu huyệt của mình càng thêm ngứa ngáy, cậu dựng thẳng thắt lưng, chủ động để tiểu huyệt đến trước mặt thiếu gia: “Ưm … thiếu gia liếʍ tiểu huyệt của Nịnh Bảo đi…”
Thay vì liếʍ da^ʍ thuỷ trên thân bút thì thiếu gia cũng có thể đến liếʍ tiểu huyệt của cậu mà.
Đúng lúc Nịnh Bảo đang tràn đầy kỳ vọng thì thiếu gia lại từ chối cậu.
Càng ngày Nịnh Bảo càng cảm thấy ngứa ngáy, cậu vặn vẹo eo cầu xin: “Thiếu gia…… Làm ơn… Liếʍ tiểu huyệt cho Nịnh Bảo đi…”
Mặc dù Nịnh Bảo đã chủ động van xin nhưng thiếu gia vẫn nhất định không liếʍ.
Ôn Thời Kình chính là cố ý trêu chọc Nịnh Bảo.
Nhưng Nịnh Bảo lại thật sự nghĩ rằng thiếu gia không còn muốn liếʍ mình nữa, nhất định là không thích cậu nữa rồi.
Hai mắt Nịnh Bảo bắt đầu đỏ lên, cậu biết thiếu gia sớm muộn gì cũng sẽ chán cậu, nhưng cậu không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy, cậu còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
“Thiếu gia … Thực xin lỗi … Nịnh Bảo quá dâʍ đãиɠ rồi…” Nịnh Bảo nghẹn ngào xin lỗi, cậu không muốn thiếu gia chán ghét cậu.
Nhìn thấy người hầu nhỏ bỗng nhiên khóc lóc như vậy, Ôn Thời Kình vội vàng kéo cậu vào lòng, hôn lên mặt Nịnh Bảo: “Bảo bối, sao em lại khóc?”
“Nịnh Bảo không nên chủ động như vậy.” Thiếu gia không muốn làm, vậy mà cậu lại chủ động như vậy, có lẽ thiếu gia sẽ cho rằng cậu rất phiền toái, Nịnh Bảo đành phải chịu đựng sự ngứa ngáy bên trong tiểu huyệt, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể nói với thiếu gia: “Thiếu gia… Nịnh Bảo không muốn nữa, hôm nay Nịnh Bảo muốn nghỉ ngơi một ngày.”
Nếu như thiếu gia thật sự chán cậu thì cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào, tuy rằng có chút luyến tiếc, nhưng cậu cũng không có cách nào khác.
Ôn Thời Kình nhìn Nịnh Bảo càng ngày càng khóc lớn, điều này làm cho anh cảm thấy khó hiểu: “Nịnh Bảo, em làm sao vậy, sao lại khóc?”
Nịnh Bảo liếc sang một bên, dụi mặt vào gối để lau đi nước mắt rồi gượng cười với thiếu gia: “Nịnh Bảo chỉ cảm thấy không được thoải mái lắm”.

Bình luận

Để lại bình luận