Chương 30

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 30

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“…” Bên tai cô như nghe thấy tiếng tâm can mình đang vỡ vụn ra thành từng mảnh. Lục Hiểu Dư mím chặt môi lại, cố gắng không cho phép bản thân mình trở nên yếu đuối trước mặt hắn.

Vết sẹo này là thứ duy nhất còn sót lại để minh chứng cho sự tồn tại ngắn ngủi của đứa trẻ mà cô đã từng mang trong mình, há có phải là thứ rác rưởi ngoài đường muốn xóa bỏ đi là được hay sao?

“Dù có hỏng hóc đến mấy thì cũng là của tôi, xấu đẹp ra sao cũng không hề liên quan gì đến ngài cả. Nếu như ngài không thích nhìn thấy nó, thì cứ việc đi tìm người khác mà quan hệ đi.” Cô đáp trả, giọng điệu lạnh lùng không chút cảm xúc.

Bầu không khí trong phòng tức khắc rơi vào sự tĩnh mịch đến đáng sợ, chỉ còn lưu lại hơi thở lành lạnh của người đàn ông đang nằm trên người cô. Đôi mắt hắn dần chuyển sang màu u ám đáng sợ, hắn không mặn không nhạt mở miệng hỏi lại, giọng điệu đầy nguy hiểm:

“Cô có biết bản thân mình vừa mới nói ra điều gì không hả?”

“Tôi nói nếu như anh không thích, thì có thể đi tìm người khác mà…” Lục Hiểu Dư kêu lên một tiếng đau đớn, cô kinh hãi nhìn mảnh áo che thân của mình bị hắn ngang nhiên xé toạc ra thành từng mảnh. Giọng cô run rẩy cất lên: “Anh… anh muốn làm cái gì vậy?”

Tống Ngụy ném mảnh vải rách nát xuống giường, ác niệm vẫn còn hừng hực cháy trong đôi mắt hắn. Không hề có ý định dừng lại, hắn rất nhanh chóng lột bỏ được lớp quần jean bó sát của cô ra. Chiếc quần lót màu đen tối hiện ra ngay trước mắt hắn, thứ màu đen huyền bí đó càng làm nổi bật lên nước da trắng sứ mịn màng của cô. Hắn không thể nào tự chủ được bản thân mình nữa, yết hầu hắn khẽ nhấp nhô lên xuống vài cái đầy khó khăn.

Bàn tay to lớn lướt nhẹ qua vùng da thịt trắng nõn nà, rồi chậm rãi dừng lại ở nơi có vết sẹo mờ nhạt kia. Hắn đặt ngón tay cái của mình lên phần da thịt bị tổn thương đó, nhẹ nhàng ấn xuống: “Quả nhiên là không có vết sẹo này vẫn tốt hơn.”

“Nếu như anh chê thì đừng có…” Cô định phản bác lại.

“Tôi có nói là tôi chê sao?” Hắn ngắt lời cô.

Lục Hiểu Dư khinh khỉnh cười lạnh: “Hóa ra da mặt của ngài Tống đây cũng thuộc vào hàng dày dặn quá cỡ rồi nhỉ? Nói câu sau đã vội phủ định lại câu trước, thật không biết liêm sỉ là gì nữa.”

Hắn cũng chẳng thèm mảy may quan tâm đến lời mỉa mai của cô, định bụng trấn lột nốt chiếc quần lót mỏng manh của cô nhưng lại bất thành. Hắn nhíu mày tỏ rõ thái độ không hài lòng:

“Ý cô là gì đây?”

“… Để tôi hầu hạ ngài.” Cô đáp, giọng điệu không chút cảm xúc.

Dứt lời, Lục Hiểu Dư liền đẩy người đàn ông kia nằm ngửa ra giường. Trước sự ngỡ ngàng của hắn, cô lại hiển nhiên chủ động hôn lên môi hắn một cách đầy bất ngờ. Mới chỉ nhìn thấy vết sẹo ở bụng cô mà hắn đã tỏ ra ghét bỏ ra mặt như vậy rồi, nếu như bây giờ để hắn nhìn thấy cả vết sẹo ở vùng kín của cô nữa, hẳn là hắn sẽ còn cảm thấy chán ghét cô thêm gấp bội phần.

Dù gì thì hai người cũng sẽ không thể nào chung sống với nhau lâu dài được. Qua hết một tháng này là sẽ trở thành người dưng nước lã, không cần phải rườm rà hóa mọi chuyện lên làm gì cho mệt.

Đứng trước sự chủ động đầy bất ngờ của người kia, Tống Ngụy ngoài hai chữ “ngỡ ngàng” ra thì thật sự không biết phải dùng từ nào khác để diễn tả tâm trạng của mình lúc này nữa. Hắn không thể nào ngờ được cô lại có thể chủ động câu dẫn hắn như vậy, lẽ nào là vì tên diễn viên khốn kiếp kia nên cô mới chủ động làm thế sao?

Sau cái hôn lướt qua đầy lập lờ cho có lệ, Lục Hiểu Dư nhanh chóng cởi bỏ chiếc dây thắt lưng da đắt tiền của hắn ra. Cô lôi thứ vật to lớn đang cương cứng kia ra khỏi chiếc quần âu của hắn, giọng nói không chút cảm xúc nào: “Có muốn tôi mút nó cho ngài không?”

“Nếu như cô có lòng tốt đó.” Hắn nhướng mày đáp lại, căn bản là vì biết thừa cô không có đủ lá gan để làm chuyện đó nên hắn mới mạnh miệng thách thức như vậy.

Nhưng đến khi nhìn thấy người kia không chút do dự nào mà há miệng ra ngậm trọn lấy hạ bộ của mình vào trong khoang miệng ấm nóng, hắn mới tá hỏa vội vàng đẩy cô ra: “Lục Hiểu Dư, cô!”

“Chẳng phải là tôi đang làm theo đúng như ý muốn của anh sao?” Cô hời hợt đáp lại, rồi lại đưa tay lên tuốt mạnh lấy nó một cái.

“…” Hắn bất giác giật nảy cả người lên, cái tuốt mạnh vừa rồi của cô như muốn đòi lấy của hắn nửa cái mạng vậy.

Lục Hiểu Dư không muốn dây dưa thêm nữa, cô gấp rút tự mình đưa nó đi vào sâu bên trong cơ thể mình. Cảm giác đau đớn quen thuộc lại ập đến, rất giống với hai năm về trước, đau đớn đến mức khiến cô thiếu chút nữa là ngất lịm đi.

Toàn thân cô căng cứng lại như một sợi dây đàn, cô gục đầu xuống tạm bợ dựa vào bờ ngực rắn chắc của người kia, cực nhọc thở ra từng hơi thở nặng nề đầy thống khổ.

Tống Ngụy cũng không khá hơn cô là bao nhiêu, khi không lại bị cô bất ngờ lôi ra rồi cho vào như vậy, hắn còn tưởng rằng niềm kiêu hãnh của mình đã bị cô cắn gãy mất đi phân nửa rồi chứ.

Hắn một tay chống xuống giường làm điểm tựa, tay còn lại thì giữ chặt lấy tấm lưng nhỏ bé của cô. Giọng hắn trầm xuống: “Muốn dùng cái miệng dưới đó để ám sát tôi sao?”

“Nếu như được thì lại càng tốt.” Cô đáp trả không chút do dự.

Hắn cười lạnh: “Muốn tôi chết đến như vậy cơ à?”

“Lẽ nào tôi lại muốn anh sống yên ổn hay sao?” Cô hỏi vặn lại.

Người đàn ông bật cười lên thành mấy tiếng khẽ khàng, sau đó lại ảm đạm nhìn thẳng vào đôi mắt đang chứa đầy sự căm hận kia. Giọng nói hắn trở nên lạnh lùng đến cực độ: “Muốn tôi chết đi để cô có thể danh chính ngôn thuận đến với tên diễn viên kia sao? Cô yêu hắn ta rồi phải không?”

“Tôi yêu hay không yêu cũng không cần ngài Tống phải bận lòng đến.” Cô nhướng mày đáp trả: “Chỉ cần biết rằng tôi không hề yêu ngài là được rồi.”

“Cô có chắc chắn rằng mình không hề yêu tôi không?” Hắn híp mắt lại hỏi, giọng điệu đầy dò xét.

“Chắc chắn cả đời này cũng sẽ không bao giờ yêu.” Cô đáp trả kiên quyết. Loại người như hắn, cô còn dò đường chạy trốn còn không kịp nữa là.

Người đàn ông không nói thêm gì nữa, chỉ thấy đáy mắt hắn lúc này trở nên lạnh lẽo như băng giá. Bàn tay to lớn đang đặt ở eo cô cũng từ từ siết chặt lại. Còn đang nằm trong vòng tay hắn, mà lại dám ngang nhiên nói không yêu sao?

Lý trí hắn dần bị sự hận ý làm cho lu mờ đi, Tống Ngụy bắt đầu di chuyển phần hông của cô, bắt cô phải chuyển động theo đúng như ý muốn của hắn.

Lục Hiểu Dư còn chưa kịp thích ứng được với kích thước to lớn khủng bố kia, đã bị người đàn ông này coi như một con búp bê vô tri vô giác, mặc sức mà điều khiển theo ý hắn. Thứ to lớn dị thường đang cắm sâu bên trong cô bắt đầu chuyển động mạnh mẽ, dường như muốn chạm đến tận nơi sâu thẳm nhất của gốc rễ, làm cho cô không cầm lòng được mà phải kêu lên một tiếng khe khẽ.

Những ký ức tăm tối của năm đó lại lũ lượt ùa về trong tâm trí cô, người đàn ông này không khác gì một con ma quỷ đáng sợ, luôn luôn ẩn dật và ám ảnh trong tâm trí cô không rời.

“Đau… Tống Ngụy, tôi đau quá…” Cô yếu ớt kêu lên.

“…”

Người đàn ông đột ngột dừng lại mọi chuyển động, hắn thẫn thờ mất đi vài giây. Hắn nhíu mày lại, trầm giọng hỏi gặng cô lần nữa:

“Vừa rồi tôi nghe không được rõ cho lắm. Cô nói lại cho tôi nghe xem nào.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận