Chương 30

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 30

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Phó Hựu cười lạnh, một tay đút túi, tay kia cầm dao đi về phía cô.

“Vậy xem ra mặt em cũng đừng muốn nữa, quật cường như vậy, cặp chân này cũng không có tác dụng gì, thuận tiện chặt cả luôn đi.”

Cô run run môi, nhìn mũi dao sắc bén, sợ hãi từ lòng bàn chân lan tràn khắp toàn thân, “Đừng mà…”

Anh dừng lại, mắt nhìn thật kỹ, hỏi lại lần cuối, “Bò, hay không bò?”

“Tôi… Tôi bò.” Cô còn lựa chọn nào khác sao, người đàn ông này đời trước nhất định là tên biến thái cuồng giết người.

Anh nhàn nhã đứng ở nơi đó nhìn, nhìn vẻ khuất nhục cùng ẩn nhẫn trên mặt cô, nhìn cô từ từ quỳ rạp xuống đất, như một con chó bò về phía anh. Bởi vì hai tay bị băng dính trói lại, khoảng cách di chuyển bị hạn chế, chỉ có thể từng bước chậm rãi bò về phía anh.

Ánh mắt anh mang theo càng nhiều là thưởng thức, giống như đang nhìn kiệt tác của chính mình, tràn ngập cảm giác tự hào kiêu ngạo.

Ấn đỉnh đầu cô xuống, năm ngón tay luồn vào mái tóc cô, túm chặt chúng lên, cô bị buộc phải ngẩng đầu nhìn anh, cắn chặt môi dưới tái nhợt. Nếu vẻ mặt càng thêm đáng thương cầu xin anh, trong đôi mắt mèo ngậm nước kia toát ra hy vọng, để cô biết ai là chủ nhân của mình.

Vẻ mặt Phó Hựu càng lúc càng trở nên bệnh hoạn, anh ngồi xổm trước mặt cô, dùng lưỡi dao lạnh lẽo lướt qua mặt cô, khiến cô run rẩy toàn thân.

“Có nghe lời không?”

Cô có can đảm để nói không nghe lời sao?

“Nghe…”

“Gọi ông xã.” Dao nhỏ vỗ vỗ vào mặt cô, để lộ nụ cười bỉ ổi.

Khương Hân ghiến răng, “Ông xã.”

Anh hơi khó xử nhướng mày, “Cái xưng hô này bây giờ không kích thích tôi lắm, đổi một cái khác đi.”

“Không… Không biết.”

Nụ cười của anh bỗng nhiên càng lúc càng lớn, con dao lướt qua cổ cô, lưỡi dao lạnh lẽo càng làm tăng thêm nỗi sợ của cô, ngay sau đó là tiếng quần áo bị cắt.

“Gọi chủ nhân.”

Thật nhục nhã!

Khương Hân dù có nghẹn thế nào cũng không nghẹn ra được hai chữ này, cả đời này cô chưa từng thấp hèn như bây giờ!

Thấy cô kiên trì, mũi dao sắc bén bất ngờ đâm thẳng vào ngực cô.

“A!”

“Gọi!” Mệnh lệnh lạnh lùng khiến cô không còn dám phản kháng nữa.

“Chủ… Chủ nhân.” Hốc mắt Khương Hân trào lệ, cơn đau đớn râm ran, như đang nhắc nhở cô, mình hoàn toàn có thể bị người đàn ông trước mặt này giết chết.

Anh khống chế lực đạo rất tốt, chẳng qua là làm lớp biểu bì rỉ ra vài giọt máu, tiểu cầu trong cơ thể rất nhanh tập trung tại vết thương bịt lỗ hổng này lại, trên làn da trắng nõn, là một chấm nhỏ màu đỏ không quá rõ ràng.

Quần áo bị cắt nát hoàn toàn, nội y ren trắng cũng bị anh cắt rớt, hai bầu vú không nhỏ rũ xuống, bàn tay to của anh hoàn toàn có thể bao lấy, dùng sức nắm trong tay, thịt vú tràn ra từ giữa kẽ tay.

“Đau, tôi đau quá!”

Khương Hân muốn ngăn anh lại, nhưng tay đã bị trói, chỉ có thể liều mạng khom người, nhưng không thể tránh khỏi tay anh.

“Không sướng sao?” Ngón tay anh gảy gảy hạt đậu đỏ kia, qua lại ma xát vị trí mẫn cảm, nhìn chằm chằm khuôn mặt ẩn nhẫn kia.

Nhẫn nại không được bao lâu, anh túm cổ cô nâng lên, ấn cô trên sô pha, nâng mông lên cao, kéo dây lưng ra đem dương vật dựng đứng sưng to ma sát ở miệng huyệt cô, thiện ý nhắc nhở.

“Chỗ này không có chất bôi trơn, nhanh chảy nước đi, bằng không có bị thương thì tự em chịu đấy.”

Khương Hân nắm lấy tấm bọc da sô pha, rốt cuộc quay đầu dỗi một câu, “Cái này không phải nói chảy thì chảy a!”

Kỳ quái là anh chẳng những không tức giận, mà còn bật cười.

“Em nói thế, chính là bảo tôi giúp em? Có thể thì có thể đấy, nhưng em phải lấy lòng tôi.”

Ơ kìa… Cô có nói như vậy sao? Cô một chút cũng không nghĩ tới chuyện để anh ta giúp đỡ, đừng có chơi cô chính là giúp đỡ lớn nhất rồi đấy!

Bóp chặt âm đế cô hung hăng kéo mạnh xuống, thấy dáng vẻ kiều mị kêu ra tiếng của cô, liền tiếp tục xoa niết.

Bình luận (0)

Để lại bình luận