Chương 30

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 30

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Sự Khẳng Định
Bạn của Liêu Thuân đều là “phú nhị đại” chính hiệu. Bọn họ nhìn thấy Liêu Thuân dắt một cô gái lạ hoắc, lại còn có vẻ rụt rè, thì không khỏi tò mò.
“Ôi chao! Liêu đại thiếu gia!” Một gã tóc vuốt keo bóng lộn lên tiếng. “Đổi ‘khẩu vị’ rồi à? Thích kiểu ‘non tơ’ này từ bao giờ thế?”
Một gã khác huých vai: “Nhìn không quen. Không giống hàng trong ‘giới’ chúng ta. Đào đâu ra vậy?”
Trần Hương tháo kính râm và mũ ra. Dưới ánh đèn mập mờ, khuôn mặt mộc mạc, sạch sẽ của cô hiện ra. Đôi mắt to tròn, ươn ướt vì lo lắng.
“Câm miệng mấy người lại.” Liêu Thuân gắt. “Đây là Trần Hương. Vợ tao.”
Vợ tao.
Hai từ đó như một quả bom nổ tung. Cả đám bạn anh ta chết sững. Trần Hương cũng sững sờ, cô kéo tay anh, “Anh… anh nói gì vậy?”
Anh phớt lờ cô, kéo cô đến bàn ăn. “Ăn gì gọi đi.”
Cả đám bạn nhìn nhau, rồi cũng kéo ghế ngồi xuống, nhưng ánh mắt dán vào Trần Hương không rời. Đám phụ nữ bikini kia bị đẩy sang một bàn riêng, lập tức xì xào.
“Trời ơi, con nhà quê đó là ai vậy?”
“Nhìn nó kìa, mặc cái váy như bà thím.”
“Chắc là ‘rau sạch’ đổi món thôi, Liêu thiếu gia lạ gì.”
Trần Hương ngồi cạnh Liêu Thuân, cô không dám ngẩng đầu. Anh gắp thức ăn bỏ đầy vào bát cô.
“Ăn đi. Thịt cua này ngon.”
Đám bạn của anh bắt đầu dò hỏi.
“Chị dâu… à… Trần tiểu thư, chị làm nghề gì thế?”
Câu hỏi này khiến Trần Hương đông cứng. Cô là bà chủ siêu thị do anh mua cho. Nhưng trước đó…
“Em…” Cô lí nhí. “Em… ở siêu thị…”
“Ồ!” Gã tóc vuốt keo vỗ đùi. “Kinh doanh siêu thị à? Ngon! Hôm nào ghé ủng hộ!”
Họ lập tức hiểu lầm.
“Không… không phải…” Trần Hương vội xua tay. “Em… em làm ở siêu thị… ở… ở thị trấn dưới quê em.”
Không khí đột ngột im bặt.
Một cô gái bikini bàn bên cạnh nghe thấy, không nhịn được, bật cười phá lên. “Trí ơi, anh nghe không? Cô ta nói cô ta làm ở siêu thị… dưới quê kìa! Chắc là con nhỏ thu ngân!”
Tiếng cười của cô ta như một cái tát giáng vào mặt Trần Hương. Cô cúi gằm mặt, hai tai nóng bừng, nước mắt chực trào ra. Cô đang làm anh mất mặt.
Rầm!
Liêu Thuân đập mạnh ly rượu xuống bàn. Rượu vang đỏ sóng sánh ra ngoài.
“Cười cái gì?” Anh gằn giọng, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm cô gái kia.
Cô ta sợ hãi, nín bặt.
“Cô ấy làm thu ngân thì sao?” Giọng Liêu Thuân không lớn, nhưng từng chữ đều rõ mồn một. “Cô ấy dùng tiền của mình, sạch sẽ. Còn hơn loại đứng bên cạnh đàn ông mà không biết mình là ai.”
Gã bạn trai của cô gái kia sượng mặt, nhưng không dám nói gì.
Liêu Thuân quay sang đám bạn mình. “Tao đưa cô ấy đến đây là để giới thiệu. Không phải để mấy người soi mói.”
Anh đứng dậy, kéo Trần Hương ra khỏi ghế. “Em không cần quan tâm bọn họ.”
Anh ôm eo cô, hiên ngang bước đi, để lại sau lưng một bàn tiệc ngổn ngang và những khuôn mặt sững sờ.

Bình luận

Để lại bình luận