Chương 30

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 30

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Louis có phần buồn cười nhìn thần thái hồi hộp của Tạ Chu, cố ý trêu đùa nói: “Nhưng tôi không muốn cho em ra ngoài…”
Louis dài giọng nói, lời nói như có tính ám chỉ, ngón tay mờ ám quyến luyến ở cánh môi non mềm của Tạ Chu.
Khuôn mặt Tạ Chu tức khắc ửng đỏ. Cậu mím môi, kề sát lại gần Louis, vòng eo mảnh khảnh bị một cánh tay Louis ôm lấy, bộ quần áo trên người nhiễm hơi thở của cả hai. Đôi mắt hẹp dài của Louis hơi hơi híp lại, toát ra du͙© vọиɠ khó nhịn.
Tạ Chu vụng về phủ lên môi Louis, trông mèo vẽ hổ mà liếʍ láp cánh môi hắn. Đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ giữa cánh môi một cách không hề có quy tắc gì cả, giống như một con mèo con đang uống sữa vậy, chỉ có một động tác đó mà thôi.
Louis bị Tạ Chu liếʍ đến độ hưng phấn, trên xe cũng không phải là chỗ để làm chuyện đó, hắn chỉ có thể ôm chặt lấy cái eo nhỏ của Tạ Chu, hơi thở có phần rối loạn, khiến cho cái Tạ Chu không biết gọi là hôn kia sâu thêm.
Tạ Chu nằm gác đầu lên vai Louis ổn định lại hơi thở, một lát sau vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà cứ nhắc mãi: “Louis, cho em đi làm được không, em vẫn còn rất nhiều bản thảo thiết kế chưa chế tạo ra được đâu.”
Trước kia ngành mà Tạ Chu học ở lớn học chính là ngành thiết kế trang sức, khi ông cụ Tạ qua đời cũng là lúc Tạ Chu vừa mới tốt nghiệp, đang ở vào giai đoạn mấu chốt trù bị công ty, sau đó bị bác cả nhà họ Tạ phá hoại, không thể thành công.
Chẳng qua Tạ Chu vẫn một lòng một dạ muốn làm chuyện đó, cậu quấn lấy Louis, câu được câu mất mà nhắc mãi.
Louis bị Tạ Chu lải nhải đến mức phát phiền, mới vừa xuống xe đã bế Tạ Chu đi thẳng lên phòng ngủ chính ở tầng hài.
Louis tự bịt cái miệng lải nhải của Tạ Chu lại, người bị cᏂị©Ꮒ đến kiệt sức sẽ chỉ nằm dưới thân hắn mềm mại xin tha, mà cũng chỉ có những lúc này Tạ Chu mới có một chút tinh ý, biết nói ra những lời Louis thích nghe.
Tuy rằng Louis không thích việc Tạ Chu không ở trong tầm mắt của chính mình, nhưng nghĩ lại thì Tạ Chu cũng thật sự không gây ra được sóng gió gì, cũng không có chỗ nào để đi, quả thật không còn khả năng bỏ trốn nữa, chẳng qua là ngoài miệng hắn vẫn muốn lại làm khó làm dễ cậu một phen.
Louis bị ôm về nhà tiếp tục dày vò, hôn mê một ngày, lúc tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Tạ Chu chỉ hơi nhúc nhích trong lòng ngực Louis là đã đánh thức hắn dậy, Louis rũ mi xuống nhìn chằm chằm Tạ Chu, giống như một con báo săn vừa mới tỉnh giấc, trong mắt ẩn chứa nguy hiểm như lại lười biếng để lộ ra, đang híp mắt đánh giá con mồi sợ hãi trước nanh vuốt của mình.
“Có còn muốn đi làm không?” Cánh tay Louis gác lên eo Tạ Chu, ngón tay tùy ý vuốt ve cái bụng mẫn cảm của cậu. Tạ Chu bị hắn sờ đến tê dại, mềm giọng nói: “Muốn…”
Louis bất thình lình túm lấy tay Tạ Chu phủ lên thịt trụ thô dài giữa háng, khóe môi cong lên thành ý cười, dụ dỗ Tạ Chu: “Vậy em cho tôi cᏂị©Ꮒ cái miệng nhỏ của em đi.”
Giọng nói của hắn vẫn còn tràn ngập du͙© vọиɠ của buổi sớm, giọng nói khàn khàn, vẫn luôn chui vào trong tai Tạ Chu.
Tạ Chu đỏ phừng mặt nhưng lại không tránh thoát được khỏi dươиɠ ѵậŧ bừng bừng phấn chấn của Louis, trong lòng lại muốn đi làm nên chỉ đành phải ngoan ngoãn nằm sấp giữa hai chân Louis, cẩn thận ngậm nuốt dươиɠ ѵậŧ tanh nồng.
Louis chống người ngồi dậy, cúi đầu ngắm sống lưng trắng tinh lỏa lồ của Tạ Chu, xương sống đang di chuyển giống như cánh bướm, vừa yếu ớt vừa xinh đẹp.
Hắn duỗi tay vuốt ve xương bướm không ngừng cử động của Tạ Chu, lòng bàn tay hơi thô ráp vuốt ve da thịt non mịn, tạo thành cảm giác ngứa ngáy khó nhịn.
Khoang miệng nhỏ hẹp của Tạ Chu bị dươиɠ ѵậŧ thô tráng nhét đầy, cảm giác ngứa ngáy ở phía sau lại cuồn cuộn dâng lên, chỉ có thể hừ ra một tiếng thở nhẹ trầm thấp từ trong xoang mũi.

Bình luận

Để lại bình luận