Chương 30

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 30

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Cười một cái.”

“Cái gì?”

“Cười một cái!” Hắn mở to mắt mà chờ mong, “Hình như mặt cậu vẫn chỉ có biểu tình này, có thể cười lên một cái để tôi biết lúc đó mặt cậu sẽ có biểu hiện như thế nào không? Tôi thật sự rất tò mò.”

Vệ Duy Nhất nhấp nhấp miệng, mặt bạnh ra, trên mặt không biết biểu hiện như thế nào.

Cười không nổi.

Hắn” phụt” một tiếng ghé vào cánh tay cười lên.

“Tôi không phải là đang đùa giỡn cậu đâu, tôi nói thật, cười một chút thôi, chẳng lẽ cậu còn muốn tìm tôi đưa đồ uống nữa sao?”.

Da đầu cô căng ra, tròng mắt xoay chuyển, nghĩ mọi cách để hai bên khóe miệng nhếch lên,nở một nụ cười cứng đờ.
Không thật !

Đường Duệ thật sự không nhịn được nữa , cười to ra , Vệ Duy Nhất cảm thấy thực mất mặt.

“Được Được, huề nhau, sữa bò này đưa tôi đi.”

Cuối cùng cũng không gian nan như cô nghĩ, cô còn ước gì được như vậy, vội vàng đem sữa bò cho hắn.
Liễu Dục ngửa đầu uống một ngụm nước khoáng, đội viên thay thế cười đi tới canh Liễu Dục nói “Đường huynh nơi nào là đau chân a, rõ ràng chính là vội gặp sư muội, nhìn vui vẻ như vậy, ở bên này còn nghe thấy được tiếng cười của cậu ta”.

Liễu Dục đóng nắp bình nhướng mày, “Làm sao?”

“Kia không phải sao.” Hắn chỉ vào phía này.

Khóe miệng vừa mới gợi lên , không có gì bất ngờ mà lập tức cứng đờ, nhìn rõ ràng không thể nào rõ ràng hơn, trơ mắt nhìn khóe miệng cô chậm rãi gợi lên, còn đưa ra một bình sữa bò.

Bình nước khoáng trong tay bị hắn bóp đến biến hình, đầu ngón tay dùng sức quá độ mà trắng bệch, thẳng đến khi hai người kia tách ra, hai mắt đang trừng của hắn vẫn không chớp một cái.

Đội viên còn muốn nói giỡn, quay đầu thấy biểu tình như muốn giết người của hắn ,mặt hung thần nhìn ác cực , vội vàng né xa ba thước.

Đường Duệ cầm sữa bò hướng về khu nghỉ ngơi đi đến, Liễu Dục không biết khi nào đã đi lại đây, đột nhiên ngừng ở trước mặt hắn .

“Cô ấy tới đây làm gì?”

Từng câu từng chữ đều có vẻ như là được cắn răng mà thốt ra.

Quả nhiên là thấy được.

Đường Duệ đột nhiên thực chờ mong vẻ mặt của hắn, nhếch môi cười, giơ tay quơ quơ sữa bò trong tay, “Tới đưa sữa bò cho tôi.”

Nhìn ánh mắt hắn như muốn ăn thịt người , khóe miệng lại căng chặt bộ mặt nghiêm túc như muốn lập tức đi giết người.

“Cậu ghen?” Hắn cười, chuẩn bị giải thích, người trước mặt lại hạ giọng.

“Ai nói đại gia ăn dấm hả!”

Đường Duệ sửng sốt.

“Không, không phải……”

Trọng tài bắt đầu thổi còi, hắn xoay người đi nhanh tới sân bóng rổ rồi đi vào, mỗi một bước nện lên sàn tràn ngập mùi vị giết chóc.

Chiều hôm đó, trận thi đấu chính là nơi để người nam sinh này bộc phát lửa giận, hắn không cần nhiều sợ trợ giúp của người khác, chỉ dựa vào mình hắn đoạn bóng dành chiến thắng chung cuộc.

Như là đem đối phương trở thành địch thủ trên chiến trường , toàn bộ hành trình mặt đều không có bất cứ biểu tình nào mà chịu đựng lửa giận, cố ý tàn nhẫn đụng phải đối phương vài lần, trọng tài đưa ra thẻ vàng cảnh cáo , thiếu chút nữa hắn bị đem đuổi ra khỏi sân.

Toàn bộ người trong thính phòng đều bùng nổ mà kêu to tên hắn, cuối cùng bị đối phương trả thù lại, nhiều người sáp lại bao vậy hắn còn đã vào chân hắn, Liễu Dục vứt bóng ở trên tay xuống sàn, nắm đầu đối phương mà đáng lên , cứ vậy rơi vào hỗn chiến, mười mấy người vội vàng tiến lên ngăn cản, còn bị hắn đánh cho mấy đấm.

Đường Duệ biết rõ vì hắn sao hắn nổi giận , thậm chí còn chưa kịp cùng hắn giải thích, sau khi Liễu Dục đánh nhau xong, đùi cũng bị người ta đạp mấy phát hơi đau, cầm chai nước khoáng lên uống.

Một chai nước khoáng bị hắn uống hết sạch, bóp chặt cái chai , hung hăng nện vào thùng rác, một đường đi tới cửa sổ ngoài phòng học của cô , dựa vào vách tường.

Người ngồi gần cửa sổ , liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn đang dựa trên vách tường, bát quái mà chỉ ra cửa sổ, tiết tự học không lâu sau liền đều biết ngoài cửa sổ có soái ca, Vệ Duy Nhất cũng thấy , cảm thấy không thể hiểu được.

Bình luận (0)

Để lại bình luận