Chương 30

Lâm Duyệt không hiểu, rốt cuộc vì sao lại như vậy? Lúc này trong sinh mệnh của Hứa Nhất Đình đã không còn sự tham dự của cô, hẳn là anh có thể tránh được tai nạn xe cộ này không phải sao? Nhưng tại sao anh lại đột ngột quay lại? Tại sao đột nhiên chạy tới chỗ cô?

Anh nói qua điện thoại rằng có một điều rất quan trọng muốn nói với cô… Lâm Duyệt nghĩ, nghĩ mãi không ra, lúc trước bọn họ không có bất kỳ sự liên hệ nào, giữa hai người thậm chí không có một lần nói chuyện chính thức. Hứa Nhất Đình như vậy có thể có chuyện gì quan trọng nói với mình?

Nước mắt Lâm Duyệt rơi trên mặt Hứa Nhất Đình, hòa với máu của anh và trượt xuống cổ anh, nhuộm đỏ nửa sợi dây chuyền từ cổ áo. Nửa còn lại chìm vào trong quần áo, Lâm Duyệt mơ hồ nhìn thấy một cái mặt dây chuyền màu trắng. Cô cảm thấy có chút quen thuộc, vươn tay móc nhẹ sợi dây chuyền ra, toàn bộ mặt dây chuyền lộ ra hoàn toàn.

Một mặt dây chuyền bằng ngọc trắng.

Lâm Duyệt mở to hai mắt, nhìn dây chuyền bạch ngọc trên cổ Hứa Nhất Đình không thể tin được. Chiếc vòng ngọc vốn trắng ngà lúc này đều bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng Lâm Duyệt vẫn nhận ra, đó là mặt dây chuyền ngọc bích màu trắng của cô, là thứ cô vẫn thường đeo hàng ngày nhưng vô tình đánh mất nó bảy năm trước.

Tại sao nó lại xuất hiện trên người Hứa Nhất Đình?

Cô nhìn kỹ lại xác định đây thật sự là dây chuyền bạch ngọc mà cô đánh mất bảy năm trước… Cô nhớ tới trước khi phát hiện sợi dây chuyền bị mất quả thật đã gặp Hứa Nhất Đình trước lịch phân lớp trung học, lúc ấy cô cũng từng hoài nghi mặt dây chuyền bị rơi ra khi người trước biểu đồ phân lớp chen chúc, sau đó còn cẩn thận tìm gần bảng thông báo hơn nửa ngày, nhưng không thu hoạch được gì

Chẳng lẽ là khi đó bị Hứa Nhất Đình nhặt được? Nhưng nếu thật sự là anh nhặt được, vì sao không trả lại cho cô? Anh cũng không phải người ham muốn một cái dây chuyền nhỏ. Nếu như chỉ là không biết chủ sở hữu là ai…

Vậy tại sao anh ấy lại đeo nó trên người mình?

Bỗng nhiên một suy đoán hoang đường nổi lên trong lòng Lâm Duyệt. Cô không thể tin được, nhưng cô cũng không thể không tin điều đó. Cô nhớ tới ánh mắt ảm đạm của anh khi cô trả lại bức thư tình cho Hứa Nhất Đình, nhớ tới anh lớn tiếng thổ lộ trong phòng làm việc trước mặt giáo viên cả lớp, nhớ tới hai lần trước khi phân lớp trung học giữ chặt tay mình, nhớ tới mùi sữa vị sô cô la anh đặt trong tay mình, nhớ tới khóe miệng không đè nén được của mình sau khi bất ngờ tỏ tình trong thư viện…

“Vậy thì sao, nếu là em, em sẽ thích người viết thư không?”

“Tôi đã tỏ tình với cô ấy. Tôi thích Lâm Duyệt, vì vậy tôi đã viết một bức thư tình cho cô ấy. ”

“Bây giờ không phải là lúc tỏ tình. Ngày còn dài, tôi có thể chờ đợi cho đến khi chúng tôi lớn lên để theo đuổi cô ấy. ”

“Lâm Nguyệt thật thì làm sao bây giờ?”

“Em nghiêm túc sao?”

“Nghe nói ngày lễ tình nhân tan học, Lâm Nguyệt vụng trộm đi đưa thư tình cho Hứa Nhất Đình, kết quả trước mặt cho Hứa Nhất Đình cự tuyệt…”

“Em đang học lớp 10… Đó là lần đầu tiên tôi tình cờ thấy em ”

“Cậu đang học lớp mấy?”

“Lớp 1’’

“Em thích tôi… Bởi vì nó là một điều rất quan trọng, cho nên tôi phải nói ba lần. ”

“Anh có một chuyện rất quan trọng muốn nói với em. Anh sẽ đến tìm em ngay.”

“Chờ anh.”

Kí ức về hai quá khứ khác nhau cứ thế trộn lẫn vào khiến tâm trí của Lâm Duyệt vô cùng rối rắm, cuối cùng thì mọi chuyện lại quay về buổi sáng Valentine năm 15 tuổi đó, cô ngồi vào ghế của lớp học cấp ba, cẩn thận và hào hứng mở bức thư tình không rõ người gửi ra ra.

You’re just too good to be true

Can’t take my eyes off of you

You’d be like Heaven to touch

I wanna hold you so much

At long last, love has arrived

Bình luận

Để lại bình luận