Chương 30

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 30

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Kiều Khương bị đụ cho hôn mê, lúc nàng cao trào, Yến Chiêu siết chặt eo nàng cuồng liệt cắm vào rút ra như chó điên. Nàng không chịu nổi khoái cảm tột độ, toàn thân run rẩy rồi thiếp đi.
Sau khi Yến Chiêu bắn xong, anh buộc chặt áo mưa rồi ném vào thùng rác.
Trong không khí tràn ngập mùi tinh dịch và dâm dịch ngai ngái, quạt cũng thổi không hết. Yến Chiêu uống thêm một cốc nước to, lúc ngồi xuống giường thì thấy Kiều Khương đang ngáy.
Ngáy rất nhẹ, như con thú nhỏ.
Mặt nàng hơi ngước, ngay cả lúc ngủ tư thái vẫn ngạo nghễ, mặt mày có phần khinh khi. Yến Chiêu đặt ngón trỏ lên hàng mày của nàng, vuốt ve đường cong, lạ là anh không ấn xuống.
Hàng mày đó hình như sinh ra đã vậy, phách lối cong lên.
Dù nàng nhắm mắt nhưng Yến Chiêu biết sau khi mở ra, đôi mắt này sẽ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo nhường nào. Anh chưa từng thấy cô gái nào như Kiều Khương, toàn thân đầy gai, thậm chí mắt cũng bọc dao.
Yến Chiêu chăm chú nhìn khuôn mặt như vẽ kia một lúc, ánh mắt rơi xuống đôi môi khô khốc của nàng, một lát sau, anh đứng dậy lấy cốc, nhúng ít nước vào ngón trỏ rồi bôi lên môi nàng.
Sau này chắc nàng sẽ không tới nữa.
Nghĩ thế, anh đứng dậy bắt đầu mặc quần áo, buộc túi rác, mở cửa đặt cạnh cửa.
Gió nóng ngoài cửa ùa vào, đã gần trưa, ánh nắng chói chang, đây là lúc nóng nhất, không khí hít vào khiến cổ họng nóng rát. Yến Chiêu khóa cửa lại, ra ngoài vứt rác rồi về nhà, anh vào nhà vệ sinh tắm rửa qua loa.
Vừa bước ra đã đụng phải ông Yến.
“Cổ mày sao đấy?” Dấu răng rất dễ thấy, thị lực của ông Yến vẫn tốt, ông thấy từ xa, thế là gọi Yến Chiêu lại.
Yến Chiêu không để ý ông, vào phòng lấy quần áo để thay rồi tìm băng gâu dán vào.
“Ai cắn mày?” Ông Yến nhao nhao, bà Yến nghe tiếng thì vội vàng đi ra từ phòng bếp, hỏi ông có chuyện gì. Ông Yến chỉ vào phòng Yến Chiêu: “Bà hỏi nó đi! Ban ngày ban mặt bị chó cắn hay sao đấy.”
Yến Chiêu ba mốt tuổi, người bình thường lẽ ra đã kết hôn sinh con từ lâu, nhưng anh mãi không tìm người yêu, cũng không kết hôn, hai ông bà gấp gáp chẳng ích gì, chỉ đành trông mong vào em trai Yến Chiêu. Mà chẳng biết hai anh em này lớn lên kiểu gì, cậu em từ nhỏ đã đổi không biết bao nhiêu bạn gái, ông anh thì cứ chậm chạp, từ lần bị Vinh Yến làm tổn thương là không yêu chẳng đương gì sất, ngày nào bà mối cũng tới nói rách cả miệng mà không bảo được anh.
Giờ thì hay rồi, ban ngày ban mặt, anh chẳng ừ hử gì, bị phụ nữ gặm cổ đầy dấu răng.
Ông Yến tức lắm, kết luận chắc chắn Yến Chiêu vụng trộm với Vinh Yến.
Bà Yến cũng kinh ngạc, kéo Yến Chiêu thấp giọng hỏi: “Sao đấy? Vinh Yến tới thật à?”
Mặt Yến Chiêu đen như đít nồi: “Không.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Bà Yến ôm ngực, “Không phải nó thì tốt.”
Yến Chiêu: “…”
“Gì mà không phải nó thì tốt!” Ông Yến chỉ vào Yến Chiêu, hỏi: “Không phải nó thì là ai?
“Tóm lại không phải cô ta.” Yến Chiêu lấy vài miếng băng gâu dán vào rồi bước ra ngoài.
“A Đại! Không ăn trưa à?” Bà Yến gọi to, “Anh khoan đi đã, để mẹ trang điểm che cho.”
“Con không cần!” Yến Chiêu đi xa hơn mười mét, bỗng quay lại, xách thùng trong sân lên, mở tủ lạnh, lấy mười mấy túi đá bỏ vào rồi thêm một que kem.
“Mày nói rõ ra xem nào, mày vội vàng đi đâu?” Ông Yến hỏi.
Yến Chiêu đóng tủ lạnh, xoay người bước ra ngoài: “Đi xem chó.”
Ông Yến: “???”
Bà Yến: “???”

Bình luận (0)

Để lại bình luận