Chương 30

Tháng thứ 8 thai kỳ Trịnh Bạch Ngọc vẫn chưa buông được công việc trong tay.
Dù Phương Sở đau lòng nhưng vẫn không dám cấm cản bà xã.
Cùng lúc đó giai đoạn đầu tư vào lĩnh vực y tế cùng công ty Mạc Đông Quân tiến vào giai đoạn 3, việc đầu tư vào dự án tầm soát ung thư và nghiên cứu thành công thuốc gây ức chế u nguyên bào thần kinh ở trẻ em, đang vào giai đoạn hồi kết, chuẩn bị sản xuất ra thị trường.
Đánh dấu thời điểm vàng của, công ty Trịnh Bạch Ngọc, nền móng trụ vững chắc ở Thượng Hải.
Dự án vừa công bố kết quả, ngay lập tức gây tiếng vang, đạt được sự chú ý của người dân cả nước.
Trịnh Bạch Ngọc lúc này không chỉ nổi tiếng trong nước, còn tiến ra ngoài nước. Không ai dám nói cô chỉ là một bình hoa của giới đầu tư.
Tiếng vang đánh đâu thắng đó, không đầu tư thì thôi, một khi làm nhất định thắng lớn.
Là thương nhân nhưng đầu tư khác thương nhân bình thường. Mục đích không chỉ ngoài việc kiếm tiền còn nâng cao chất lượng cuộc sống của người tiêu dùng. Y học là một phần mà Trịnh Bạch Ngọc từ khi bắt đầu luôn hướng tới.
Bởi ngay từ khi sinh ra chỉ là một cô nhi, lúc còn ở cô nhi viện nhìn thấy nhiều bạn bè xung quanh đột ngột không nhìn thấy nữa. Lúc ấy chỉ nghĩ bạn mình đã được nhận nuôi hoặc nhìn người nhà tìm thấy. Đâu biết rằng bạn mình không thể chống chọi lấy căn bệnh quái ác.
Nổ lực làm việc từ trước đến nay vẫn luôn không ngừng nghỉ. Đời trước một phần ba số tiền cô kiếm được luôn chuyển đến cô nhi viện. Đời này cô làm thêm nhiều chuyện có ích khác nữa.
Phương Sở biết được những việc Trịnh Bạch Ngọc muốn làm nên hoàn toàn ủng hộ cô.
Thành lập nên quỹ bảo trợ cho trẻ em ung thư, giúp đỡ không ít gia đình gặp khó khăn trong vấn đề điều trị.
Tập đoàn BMK LLP tiên phong, kéo theo một loạt nhà đầu tư và mạnh thường quân khắp nơi. Tập đoàn cũng tuyên bố 5% lợi nhuận mỗi hợp đồng nhận được sẽ chuyển thẳng đến quỹ bảo trợ. Thành lập nên đội pháp lý để bảo đảm mọi thứ được minh bạch nhất có thể.
Lúc này người ta mới phát hiện chủ tịch tập đoàn BMK là chồng hợp pháp của vị mỹ nữ đầu tư họ Trịnh.
Tình yêu của họ và video khiêu vũ năm xưa cũng đột nhiên được đào lại khiến người ta ngưỡng mộ không thôi.
Các bài thảo luận mọc lên như nấm nhưng chỉ gây xôn xao nửa ngày đã bị tin tức vị quan chức nào đó dính vào bê bối kéo xuống. Các bài đăng trước đó cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Còn chuyện ai làm thì về sau hẵn nói. …..
Càng gần đến cuối thai kì Phương Sở càng như ngồi trên đống lửa. Trịnh Bạch Ngọc vẫn thờ ơ xem như không có gì.
Vẫn đi làm như mọi ngày, khiến người xung quanh nhìn thấy bụng bầu lớn hơn bình thường kia của cô nhìn mà hoảng hồn.
Trịnh Bạch Ngọc luôn chú ý sức khỏe nên gần đến ngày sinh vẫn đủ sức vác thân mình đi lại không cần ai đỡ.
Cả nhà họ Phương luôn nằm trong trạng thái báo động, nếu Phương Sở không thể đưa Trịnh Bạch Ngọc đi làm thì ba Phương sẽ đích thân làm điều đó.
Ban đầu còn ngượng ngùng nhưng rồi cũng thành thói quen. Vị ba chồng này còn dễ chịu hơn Phương Sở nhiều, ít nhất Trịnh Bạch Ngọc không cần phải nghe những lời càm ràm giống như Phương Sở.
Một buổi chiều thứ 4 cách ngày sinh dự kiến của bác sĩ một tuần, Trịnh Bạch Ngọc lúc ấy đang cười ngờ nghệch khi nhìn thấy Phương Sở vật lộn với cây táo trong vườn thì bỗng nhiên cô im lặng không nói một lời.
“Phương Sở”
“Hửm” -Phương Sở đang đứng trên thang hái táo nghe cô gọi liền cuối xuống nhìn cô.
“Hình như em sắp sinh rồi”
Phương Sở còn đang cười nghe xong liền luống cuống tay chân.
Bất thình lình nhảy từ trên thang xuống đất. Cũng may thang thấp nếu không với cú nhảy này không què cũng bị thương.
Ôm Trịnh Bạch Ngọc lên thì dưới váy đã ướt sũng. Khẩn trương vừa ôm vừa chạy gào lên với ba Phương.
“Ba Phương tiểu Ngọc sắp sinh rồi”
Tội nghiệp cho ba Phương đang uống trà liền vứt ly trà xuống đất, nhanh tay nhặt chìa khóa chạy ra xe.
Mẹ Phương đã sớm chuẩn bị chạy lên lầu ôm đống quần áo đã chuẩn bị cho cháu nội, chạy nhanh ra xe.
Một nhà khẩn trương đến bệnh viện, hành động trật tự không hoảng loạn khiến Trịnh Bạch Ngọc đang nằm trong lòng Phương Sở bật cười khúc khích.
“Không ngờ nha. Cả nhà mình lại phản ứng nhanh như vậy”
“Em nằm im đi. Có đau không”
Phương Sở gõ nhẹ vào trán cô một cái trách yêu.
“Còn chưa đau lắm. Không sớm vậy đâu, vừa vỡ ối đã được anh ôm đi rồi” -Trịnh Bạch Ngọc ôm lấy eo Phương Sở mà cười. Nhìn cả nhà bận rộn vì mình, đột nhiên cô cảm thấy ấm áp.
Mẹ Phương trấn an Phương Sở một hồi, rồi gọi cho Phương Cẩm.
Phương Cẩm vừa nghe tin đã nói mình sẽ đến bệnh viện ngay.
Thời gian qua một mình Phương Cẩm không ngại khó, ngại khổ mà thành thật ở công ty toàn thời gian. Những việc không cần Trịnh Bạch Ngọc nhúng tay đều do cô ấy một mình xử lý.
Thời gian qua lại trầm ổn không ít.
Đến bệnh viện liền được đẩy vào phòng sinh. Vỡ ối sớm lại thai đôi nên được bác sĩ đề nghị sinh mổ.
Phương Sở không chần chờ kí tên đồng ý. Chỉ cần mẹ không sao là được.
Mấy tiếng Trịnh Bạch Ngọc trong phòng sinh thì bên ngoài Phương Sở cũng lo lắng không yên.
Ba Phương thay con trai đi làm thủ tục, mẹ Phương thì đến phòng bệnh chuẩn bị trước những thứ còn lại.
Một mình Phương Sở bên ngoài cầu nguyện cho Trịnh Bạch Ngọc bình an sinh con. ….
Phương Cẩm cũng đến nơi mà lúc đến còn dắt theo một người Phương Sở khá quen mặt.
Trịnh Tú.
Nhưng còn chưa kịp nghi ngờ thì y tá đã thông báo Trịnh Bạch Ngọc đã sinh được một cặp trai gái. Bé trai là anh nặng 3 kí 3, bé gái là em nặng 2 kí 8.
Phương Sở cũng không nhìn đến con mình mà lật đật hỏi thăm tình hình Trịnh Bạch Ngọc, khi nghe cô hoàn toàn không gặp vấn đề gì mới thở phào một hơi.
Tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
Phương Cẩm cùng Trịnh Tú thay anh đón hai đứa trẻ.
Cháu trai cháu gái còn đỏ hỏn, mặt mũi nhăn nheo, nhìn cũng có nét giống Phương Sở.
Lúc này ba mẹ Phương cũng đi tới, hỏi qua tình hình con dâu một hồi mới đi ôm cháu nội.
Biết được đây là một cặp long phượng, nụ cười cũng không khép lại được.
Một nhà kéo nhau đi theo y tá đến phòng sơ sinh.
Trịnh Bạch Ngọc còn đang được may lại, lại phải nằm ở phòng hồi sức thêm mấy tiếng mới có thể đến phòng thường nằm.
Phương Sở yên lặng ngồi ở trước cửa phòng mổ, để người nhà đi theo hai đứa nhỏ.
Đến khi Trịnh Bạch Ngọc được đẩy ra ngoài, nhìn thấy cô mặt mũi trắng bệch, bơ phờ nằm trên băng ca, anh liền cảm thấy vô cùng hối hận.
Chỉ vì lòng ích kỷ không nên có mà thời gian qua khiến cô chịu khổ không ít
“Bà xã. Cực khổ cho em rồi.”
Trịnh Bạch Ngọc chỉ mỉm cười với Phương Sở một cái, đã được y tá đẩy vào phòng hồi sức nằm.
Mọi lo lắng và tình yêu của Phương Sở đã được cô thu hết vào mắt.
Cuộc đời này của Trịnh Bạch Ngọc đã được bù đắp đủ.
Cô hiện tại có chồng, có con, ba mẹ chồng thương yêu, có bạn thân là em dâu.
Cuộc đời này không còn gì để hối tiếc nữa.
Những thứ trước kia không đạt được cũng xem như không đủ duyên phận.
Mà hạnh phúc vốn dĩ không cưỡng cầu.
Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người mà bạn cần gặp.
Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên. Những việc đã qua thì cho qua.
Không cần tranh đoạt những thứ vốn dĩ không thuộc về mình.
Biết đâu xoay người lại liền có thể gặp được những thứ mà bấy lâu luôn mong chờ.
HOÀN CHÍNH VĂN.

Bình luận

Để lại bình luận