Chương 300

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 300

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Chỉ là đùa giỡn với ngươi mà thôi
Sau khi uống ba vòng, có một đệ tử bước vào nói với Nam Hi: “Đại sư tỷ, Tề Thiên đang tìm tỷ ở bên ngoài.”
Lúc này Nam Hi đã say bảy phần, hơi mơ màng nhìn đệ tử kia, sau đó mới nhớ ra chuyện gì đó, bèn đứng dậy, cười toáng lên một tràng kinh dị.
“Ha ha ha ha, ta đi gặp hắn.”
Thấy Nam Hi đi thẳng ra ngoài, đệ tử kia tò mò nhìn theo, nhưng lại nhanh chóng bị người khác vỗ vai.
Hắn quay đầu lại, thấy Lạc Đình Vân đã đứng dậy. Ánh mắt chàng vẫn trầm tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Ta đi xem sao.”
Lúc này mặt trăng đã treo lên cao.

Thiên tai không phải lúc nào cũng xảy ra liên tục, ít nhất bầu trời đêm nay rất trong xanh, dù là ban đêm nhưng cũng khiến tâm trạng người ta trở nên vô cùng thoải mái.
Tề Thiên đứng đợi Nam Hi dưới một gốc cây. Lúc này thấy nàng, ánh mắt hắn ta như đã trở nên rất dịu dàng.
Nam Hi đứng trước mặt hắn ta. Nhìn vào mắt hắn ta, nàng im lặng nhìn một lúc. Thấy Tề Thiên định mở miệng, nàng đột ngột ôm ngực.
“Ọe!”
Nhưng Nam Hi không nôn ra được gì, đành ngẩng đầu nhìn Tề Thiên, hơi mơ hồ: “Sao ta nhìn thấy ngươi lại muốn nôn thế này nhỉ?”
Giọng nàng say quắc cần câu, sắc mặt Tề Thiên lập tức thay đổi. Nhưng hắn ta không để tâm, tiến lên muốn đỡ Nam Hi, nhưng lại bị nàng đẩy ra.
“Đừng chạm vào ta!”
Nam Hi sợ hãi lùi lại một bước, nhìn Tề Thiên rồi giận dữ mắng: “Giữa ban ngày ban mặt, ngươi thật không biết xấu hổ!”
Tề Thiên: “?”
Dù vậy, trên môi hắn ta vẫn nở nụ cười bất đắc dĩ: “Hi Nhi, nàng đang nói gì vậy, đừng làm loạn nữa. Nàng vẫn ổn là được rồi, ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Nam Hi vẫn có thể nghe, nhíu mày đứng thẳng, hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
“Hi Nhi, cả trăm năm qua, ta vẫn luôn ghi nhớ tấm lòng của nàng đối với ta trong lòng. Nay ta cũng coi như có chút thành tựu, ta đang nghĩ sau này, liệu mối quan hệ của chúng ta có thể tiến thêm một bước hay không.”
Lời vừa nói xong, Tề Thiên đã nhìn Nam Hi, muốn thấy dáng vẻ kích động không kiềm chế nổi của nàng.
Nhưng sau một hồi im lặng, hắn ta lại nhận được câu hỏi đầy châm biếm của Nam Hi.
“Ha?”
Nam Hi chỉ vào mình, rồi chỉ vào Tề Thiên: “Ta?”
Tề Thiên gật đầu.
“Ngươi?”
Nam Hi bật cười lắc đầu: “Có vài lời ta đã muốn nói với ngươi từ lâu rồi.”
Mặc dù phản ứng của Nam Hi không như dự đoán nhưng Tề Thiên vẫn đứng đó, hiếm khi thành thật: “Nàng nói đi.”
“Ta nói thật, có phải ta đã cho ngươi quá nhiều thể diện rồi không?”
Tề Thiên ngẩn ra một lúc.
Nam Hi hít một hơi thật sâu, nhìn Tề Thiên bằng ánh mắt rõ ràng hơn: “Hôm nay là ngày tốt, vậy ta sẽ nói rõ ràng, để sau này ngươi không hiểu lầm, đừng tiếp tục làm phiền ta nữa.”
“Ta, Nam Hi, từ đầu đến cuối chưa từng thích ngươi.”
Lời nói thẳng thắn khiến Tề Thiên cuối cùng cũng tỉnh ngộ. Sau khi nhận ra, ngoài xấu hổ và giận dữ, hắn ta còn cảm thấy không tin.
“Nàng nói nàng không thích ta, vậy từ trước…”
“Tất cả đều là giả.”
Nam Hi không hề do dự phản bác, nàng cười lạnh, nhìn Tề Thiên từ trên xuống dưới: “Trước đây mỗi phút mỗi giây ở bên ngươi đều khiến ta cảm thấy vô cùng ghê tởm.”
Nét mặt của nàng không giống như đang giả vờ, Tề Thiên lại ngây người, ngoài cơn tức giận trào dâng, trong lòng hắn ta còn có cảm giác đau đớn.
“Người ích kỷ, lạnh lùng, giả dối đến cực điểm, vô dụng như ngươi lấy đâu ra mặt mũi mà dám nói muốn tiến thêm một bước với ta.”
Mỗi câu nói của Nam Hi đều khiến lòng Tề Thiên đau thêm một chút. Hắn ta không dám tin nhìn nàng. Nhưng cũng lúc này, hắn ta mới nhận ra.
Hóa ra từ lâu trong lòng hắn ta đã có một chỗ cho Nam Hi, nhưng lời của nàng lúc này lại khiến hắn ta buộc phải tin.
Hắn ta ôm ngực, dáng vẻ đau khổ: “Vậy tại sao trước đây…”
“Chỉ là đùa giỡn với ngươi mà thôi, không ngờ ngươi lại coi là thật.”
Câu này gây sát thương mạnh hơn bất cứ câu nào trước đó. Tề Thiên trợn mắt, tiến lên muốn tóm lấy Nam Hi: “Ta không tin, mấy chục năm nay, tất cả những gì nàng nói đều là giả ư? Sao có thể…”
Thấy hành động của Tề Thiên, Nam Hi không nhịn được lùi lại, nhưng vừa lùi đã lại va vào một người.
Lại là mùi hương quen thuộc, giọng của Lạc Đình Vân vang lên bên tai nàng: “Chẳng phải trước đây đã nói rồi sao, người sư tỷ thích là ta.”
Nam Hi dừng lại một chút, sau đó mới quay đầu nhìn chàng.
[Tiểu sư muội, à không đúng, tiểu sư đệ cũng mặt dày ghê, ta còn chưa hỏi đệ ấy bây giờ như thế nào mà.]
Khuôn mặt của Lạc Đình Vân đỏ lên bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy, chàng truyền âm nói với Nam Hi.
“Sư tỷ, bây giờ đối phó với người ngoài quan trọng hơn.”
“Được.” Nam Hi quay lại nhìn Tề Thiên, thản nhiên dựa vào Lạc Đình Vân. Để tỏ ra thân mật, nàng còn nắm lấy tay Lạc Đình Vân.

Bình luận

Để lại bình luận