Chương 301

: Là ta thích sư tỷ
“Chuyện là vậy đó, ngươi đã rõ chưa?”
Dáng vẻ của Tề Thiên hiếm khi trông giống một con chó mất nhà như thế. Hắn ta không dám tin, không khác gì nữ chính trong cốt truyện.
Cảnh tượng trước mắt làm mắt hắn ta đau nhức, bất chợt đỏ ngầu không kiểm soát được. Hắn ta lắc mạnh đầu, cuối cùng trên mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
“Nam Hi, ngươi đừng có mà hối hận.”
“Chỉ cần ngươi có thể đảm bảo sau này không bao giờ gặp lại ta nữa là ta đã cảm ơn tổ tiên phù hộ rồi.”
Nam Hi cong môi: “Phải rồi, dù sao đến nước này rồi, ta cũng lười không muốn ngươi trả lại những gì đã nhận từ ta. Nhưng ngươi phải nhận thức rõ, hiện giờ ngươi bước vào nửa bước Hóa Thần kỳ cũng có một nửa công lao của ta.”
“Sau này ngươi phải cố gắng nhiều hơn, đừng để chúng ta vượt qua, đời này không gặp lại nữa, đồ vô dụng.”
Sau khi nói những lời này, cuối cùng Nam Hi cũng cảm thấy sảng khoái, kéo Lạc Đình Vân đi ngược hướng với Tề Thiên.
Tất nhiên, nàng không hề nhìn thấy khi nàng bước đi, Lạc Đình Vân còn quay đầu nhìn Tề Thiên, trên môi hiện lên một nụ cười tựa như là cười nhạo, lại như là khiêu khích.
Tề Thiên đứng yên tại chỗ, hai nắm tay siết chặt, khớp ngón tay trắng bệch.
Máu hắn ta sôi trào hết đợt này đến đợt khác, phủ kín mắt hắn ta, bên tai như có tiếng nói liên tục lặp lại lời Nam Hi nói.
“Đồ vô dụng… không gặp lại nữa… đúng, ngươi chỉ là một kẻ vô dụng… một tên rác rưởi.”
Tâm ma đã nảy sinh từ rất lâu trước kia vẫn luôn quấy rầy Tề Thiên, trước đây hắn ta đã tìm cách muốn rửa sạch tâm ma nhưng lại thất bại.
Lúc này khi hắn ta chịu kích thích quá lớn, tâm ma liền quấy phá, cố gắng chiếm lấy lý trí của hắn ta.
Tề Thiên lắc mạnh đầu, lảo đảo đi về phía tông môn của mình.
Sư tôn… chắc chắn sư tôn sẽ có cách.
Nam Hi dẫn Lạc Đình Vân đi một đoạn, cuối cùng mới buông tay chàng ra, quay đầu lại thì thấy Lạc Đình Vân đang nhìn tay mình, trong mắt còn có vẻ tiếc nuối chưa tan, khiến nàng tức quá hóa cười.
“Sư đệ? Giấu ta đã bao năm như thế, tốt nhất là đệ nên có lời giải thích.”
Khi nói những lời này, Nam Hi không khỏi nhớ lại việc trong lòng mình trêu chọc sư muội nhiều nhất. Nàng liền hơi chột dạ, nhưng trên mặt lại không lộ chút khác thường nào.
Lạc Đình Vân rũ mắt nhìn Nam Hi, trong đôi mắt đào hoa rực rỡ hiện lên vài phần ấm ức.
“Sư tỷ đừng giận, ta…”
Lúc này bốn bề đã không có ai, chàng kể lại quá khứ của mình cho Nam Hi nghe, thấy sắc mặt nàng dịu đi mới dám to gan nắm tay nàng.
“Ta đã muốn nói với sư tỷ từ lâu, nhưng lại sợ sư tỷ biết rồi sẽ không thích ta nữa.”
Nam Hi liếc nhìn Lạc Đình Vân một cái. Thật ra cũng không có gì giận, Lạc Đình Vân nữ giả nam trang giấu nàng, hoặc phải nói là giấu mọi người, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là có uẩn khúc. Lúc này Lạc Đình Vân giải thích xong, chút giận dữ kia đã hoàn toàn tan biến.
Nhưng nàng vẫn cong môi: “Ai nói ta thích đệ? Dù đệ là nữ thì ta cũng không thích đệ.”
“Được được.” Ánh mắt Lạc Đình Vân tối sầm lại, nhưng vẫn nói: “Là ta thích sư tỷ.”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Lạc Đình Vân vẫn luôn dõi theo Nam Hi, nên nàng có thể thấy rõ bất kỳ thay đổi nào trên gương mặt chàng. Câu nói cuối cùng này chàng nói rất đột ngột, nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, Nam Hi đã cảm thấy tim mình đập nhanh mấy nhịp.
Nhưng chỉ là mấy nhịp mà thôi.
Nàng rút tay lại, trầm ngâm một lát.
“Đệ phải nghĩ kỹ xem thích ta là thích thế nào.”
Đoạn, nàng lại nhìn vào ánh mắt của Lạc Đình Vân, trong mắt ẩn chứa ý cười, đưa tay nhéo má chàng.
“Ta tìm đạo lữ rất nghiêm túc đó, sau này thế nào thì phải xem đệ thể hiện.”
“Ừm!”
Mặt Lạc Đình Vân đỏ bừng, nhưng nhìn Nam Hi quay người trở vào phòng, chàng vẫn không nhịn được mà bước theo sau nàng.
Trong phòng, tiệc mừng hẵng còn đang tiếp tục. Thấy Nam Hi và Lạc Đình Vân bước vào, mọi người lập tức vui vẻ trở lại. Lâu Văn Châu kéo Nam Hi, Liên Thiên Tinh kéo Lạc Đình Vân.
“Hai người ra ngoài lâu như vậy làm gì? Mau qua đây, hôm nay chúng ta không say không về!”
Mọi người đồng thanh: “Không say không về!”
Nam Hi đau đầu xoa thái dương, lẩm bẩm: “Rõ ràng là ta đã say rồi.”
Vừa dứt lời, ly rượu trước mặt đã lại đong đầy chất lỏng trong veo.
Lý Vân Tranh nhìn nàng cười.
“Nhưng những người khác vẫn chưa say.”
Khi Nam Hi biết tin tâm ma của Tề Thiên phát tác, tu vi giảm xuống Kim Đan để loại bỏ tâm ma thì đã là nửa tháng sau.
Nghe nói việc xảy ra vào chính hôm tiệc mừng của nàng.
Nghe tin này, Nam Hi vẫn nằm trên giường nhàn nhã ăn nho.
Tất nhiên đây không phải nho bình thường, chính xác mà nói thì đây là loại linh quả giống nho, mấy ngày trước Nam Hi ra ngoài lịch luyện đã tìm thấy. Loại quả này có rất nhiều, nàng hái một phần lớn mang về, chia cho những người khác trong tông môn.

Bình luận

Để lại bình luận