Chương 302

: Trước đây sư tỷ nói thích ta nhất
Lúc này Nam Hi đang thờ ơ suy nghĩ xem tâm ma của Tề Thiên phát tác có bao nhiêu phần nguyên nhân là do mình.
Nhưng nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra điều gì, nàng bèn không nghĩ nữa.
Bất kể nguyên nhân gì khiến cảnh giới của Tề Thiên thụt lùi thì từ nay về sau, Tề Thiên cũng đã không còn liên quan gì đến nàng nữa.
So với chuyện này, Nam Hi càng quan tâm đến biến động trong giới Tu Chân dạo gần đây hơn.
Trong cốt truyện cũng gần như vậy, sau khi nữ chính vạn tiễn xuyên tâm mà chết, cuối cùng thiên tai liên tiếp mấy năm trong giới Tu Chân cũng có dấu hiệu dừng lại.
Biểu hiện là ở một số nơi đã bắt đầu có sự sống mạnh mẽ, như nơi Nam Hi tìm thấy đống linh quả này.
Nhưng Nam Hi phải nhờ biết trước cốt truyện nên mới phát hiện sớm. Đợi đến khi mọi người trong giới Tu Chân phát hiện thì sẽ muộn hơn một chút, nhưng dù sao cũng là một tia sáng trong cuộc sống tối tăm.
Trong lúc Nam Hi đang ngẩn người suy nghĩ thì chợt có người bước vào, nhìn nàng rồi bất đắc dĩ nói.
“Sư tỷ, tỷ không thể cứ ở một mình mãi được.”
Thấy người đến là Lạc Đình Vân, Nam Hi vừa ngồi thẳng dậy lại nằm xuống, nàng lắc đầu: “Không được, mọi người có thể nghe được tiếng lòng của ta, quá đáng sợ. Trước khi hệ thống sửa xong bug, ta sẽ không tiếp xúc nhiều với mọi người.”
[Trong lòng ta nghĩ gì cũng bị biết hết, thật quá ngại.]
Trong lòng vừa nghĩ xong câu này, Nam Hi đã trợn mắt, có phần tức giận.
Mọi người trong Thiên Vân Kiếm Tông và hệ thống có đôi chút khác biệt, nhiều lúc Nam Hi khó mà cảnh giác được, luôn vô thức để lộ tiếng lòng.
Tất nhiên, thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, Nam Hi mất hai ngày mới sắp xếp lại được mọi thứ, hiểu rõ ràng.
Sau đó nàng cảm thấy như mình bị lừa, suýt nữa đã bỏ tông mà đi.
Ồ không phải, đã đi một lần rồi.
Nam Hi với tay lấy thêm một quả nho, có phần buồn bã.
Lạc Đình Vân chỉ dõi theo hành động của Nam Hi, trong mắt chàng mang theo ý cười.
Có lẽ vì biết từ giờ sẽ không bị hệ thống ràng buộc nên chỉ cần nhìn là đã thấy Nam Hi thả lỏng hơn rất nhiều. Sau đó mọi người nhận ra rằng, thật ra bản chất thật của sư tỷ còn thú vị hơn những gì tiếng lòng thể hiện rất nhiều.
… Ví dụ như tuyên bố tuyệt giao với mọi người trong Thiên Vân Kiếm Tông, kết quả ra ngoài một tuần lại mang về rất nhiều linh quả, còn nói thời hạn tuyệt giao là một tuần, bây giờ thời gian đã hết.
Sau đó nàng vừa phân phát linh quả vừa nói rằng nàng chưa thể tha thứ cho mọi người ngay.
Lạc Đình Vân đưa tay về phía đĩa linh quả, nhưng lại bị Nam Hi không khách sáo đánh hất tay ra. Nàng ngồi thẳng dậy, bảo vệ đĩa linh quả của mình: “Ta còn chưa tha thứ cho mọi người đâu, nhất là đệ.”
Hôm biết Lạc Đình Vân là nam tử, Nam Hi vốn còn cảm thấy tốt.
Nhưng hai ngày nay, thêm vào chuyện tiếng lòng và hệ thống, nàng càng nghĩ càng thấy không đúng, cơn giận lại bùng lên.
Nàng còn cứ mãi nhớ lại trước đâykhi còn coi người ta là nữ tử, những việc nàng đã làm… chỉ riêng đề nghị tắm chung với Lạc Đình Vân, nàng đã nói không dưới mười lần.
Trước đây bị từ chối nàng còn cười tít mắt ngắm đôi tai đỏ ửng của Lạc Đình Vân, bây giờ nghĩ lại đúng là không nhịn được muốn tự tát mình một cái.
Có lẽ khi đó lời nàng trêu chọc Lạc Đình Vân trong lòng cũng đều bị nghe thấy hết.
Lạc Đình Vân không cười nữa, rụt tay lại, mắt không chớp nhìn Nam Hi, nếu nhìn kỹ còn thấy chút ấm ức.
Nam Hi nhìn vào đôi mắt đó nhưng chỉ im lặng.
Trước đây nàng nghĩ rằng người đẹp đến đâu, biến thành đàn ông thì rồi cũng sẽ bớt đẹp đi vài phần. Nhưng Lạc Đình Vân không như vậy, chàng gần như không có gì thay đổi, dù có cảm giác không giống trước kia nhưng vẫn đẹp đến chết người.
Lúc này Lạc Đình Vân chậm rãi mở miệng.
“Trước đây sư tỷ nói thích ta nhất.”
Ánh mắt Nam Hi lảng sang nhìn chỗ khác.
“Nói ta đẹp nhất, chỉ cần nhìn khuôn mặt này đã khiến tỷ cảm thấy chuyện gì khác cũng không quan trọng.”
“Nói ta thơm, muốn ở cùng ta mọi lúc mọi nơi.”
“Sư tỷ còn nói dù thế nào thì chúng ta cũng là sư tỷ muội đồng môn tốt nhất.”
Nam Hi không chịu nổi nữa, đưa tay bịt miệng Lạc Đình Vân: “Đệ tính là sư muội gì chứ! Rõ ràng là đàn ông mà. Trước đây ta coi đệ là sư muội thân thiết nên trong lòng mới nói như vậy.”
Nam Hi cảm thấy mặt mũi của mình đã mất hết, sợ Lạc Đình Vân nói ra những lời kinh thiên động địa hơn.
“Ừm.” Lạc Đình Vân nghiêng mặt, tránh tay Nam Hi: “Sớm biết sư tỷ biết ta là đàn ông sẽ không muốn thân cận với ta thì ta thà làm nữ tử suốt đời.”
Lúc này Nam Hi lại nhìn Lạc Đình Vân, biết rõ chàng đang giả vờ, nhưng nàng lại con mẹ nó mềm lòng.
“Vậy sau này ta không trêu chọc đệ nữa, được chưa?”

Bình luận

Để lại bình luận