Chương 303

: Ngôi nhà mới
Lạc Đình Vân quay đầu lại: “Không được.”
Ngày đó cuộc đối đầu giữa Nam Hi và Tề Thiên kết thúc trong sự thất bại của Tề Thiên Tề Thiên.
Sau đó Nam Hi phải mất rất lâu mới hòa nhập lại với đám đệ tử.
Chủ yếu vẫn là vì tiếng lòng kia!
Trước đây không biết thì thôi, giờ biết mọi người đều nghe được tiếng lòng của mình, dự định ban đầu của Nam Hi là tránh mặt mọi người cho đến khi hệ thống sửa xong bug.
Kết quả tránh nửa tháng, ban đầu hệ thống còn báo cáo tiến độ rùa bò, về sau thì chỉ đọc mà không trả lời.
Nam Hi ở trong nhà trên Đảo Nổi đợi mấy ngày, dù tu luyện cũng không yên tâm, cuối cùng vẫn chọn ra ngoài.
Sau đó nàng lại mất vài ngày để thích nghi với việc mọi người có thể nghe tiếng lòng của mình.
Cuối cùng Nam Hi phát hiện, mọi chuyện cũng khá dễ thích nghi.
Dù sao nàng cũng không có chuyện gì không thể để người khác biết… nói chung là vậy, chỉ cần kiềm chế không phê phán người ta trong lòng mà còn bị nghe thấy là ổn.
Thời gian sau đó cũng không có gì đặc biệt.
Sau đoạn cao trào của cốt truyện, tình hình giới Tu Chân ngày càng tốt lên, bây giờ đã có tông môn bắt đầu tìm nơi hòa bình để tái thiết lập.
Thiên Vân Kiếm Tông dĩ nhiên cũng là một trong số đó.
Vì vậy thời gian này, người của Thiên Vân Kiếm Tông rất bận rộn, trong tình cảnh đó, Nam Hi lại ngồi không trong nhà, dù có không biết xấu hổ đến mấy thì cũng không thể ngồi yên.
Nhưng ra ngoài rồi cũng tốt, mọi người không biết là quen rồi hay đã thông cảm cho nàng, thỉnh thoảng nghe tiếng lòng cũng đều không tỏ vẻ gì, ngược lại còn khiến Nam Hi cứ giật mình hoảng hốt.
Hiện giờ bên cạnh Nam Hi không có nhiều người, lúc này lại có một đệ tử đến bên nàng, chỉ vào một chỗ trên bản đồ, vẻ mặt phân vân.
“Đại sư tỷ, tỷ nói xem đây có phải là núi Tỉnh Phường trước đây không?”
Nam Hi nhìn bản đồ.
Ngọn núi này vốn gần Thiên Vân Kiếm Tông, không có gì đặc biệt, chỉ vì hình dạng vuông tròn có phần đặc sắc nên mới được người ta nhớ tới.
Vốn đây cũng là một ngọn núi nhỏ có tính biểu tượng, nhưng bây giờ núi cũ đã bị làn nước trong veo lấp đầy, trở thành một cái hồ không lớn không nhỏ, thật sự khiến người ta khó nhận ra.
Nam Hi phóng thần thức quét ra ngoài, chẳng mấy chốc tìm thấy một linh mạch bị hỏng, bèn gật đầu.
“Nếu không có gì bất ngờ thì đây chính là nó.”
Nơi vốn là chỗ cũ của Thiên Vân Kiếm Tông, may mắn trở thành nơi đầu tiên kết thúc thảm họa.
Hiện nay các đệ tử đến đây chủ yếu để vẽ lại bản đồ, cũng như xem nơi này có còn thích hợp để tông môn tọa lạc hay không.
Nhưng Nam Hi lại nhìn linh mạch đã mất đi ánh sáng lưu chuyển kia, âm thầm lắc đầu.
Các tông môn đều xây dựng dựa trên linh mạch, bây giờ linh mạch bị phá hủy như vậy, sau này chỉ có thể dùng làm mỏ linh thạch chứ không còn tác dụng tụ khí dưỡng thần nữa.
Việc cấp bách là phải tìm một linh mạch mới.
Nàng còn chưa nghĩ lâu thì bên tai đã vang lên giọng nam trầm ấm, dễ nghe: “Sư tỷ, vừa rồi sư tôn có nói với ta.”
Lạc Đình Vân đặt ngọc phù đưa tin xuống, nói: “Họ đã chọn xong địa điểm mới của tông môn rồi, bảo chúng ta bây giờ về chờ lệnh.”
Nhiều suy nghĩ nặng nề trong lòng Nam Hi bị cắt ngang. Nàng ngẩng đầu nhìn Lạc Đình Vân, trong mắt có hơi mơ màng.
[Hể? Đã định xong rồi?]
Nhận ra mình lại lỡ suy nghĩ, Nam Hi đã không còn ngạc nhiên nữa, nhìn Lạc Đình Vân cười: “Cứ tưởng phải tìm lâu lắm chứ.”
Từ sau khi Lạc Đình Vân nói những lời đó, cách hai người đối xử với nhau vẫn không thay đổi gì nhiều, nhưng từ hai nữ tử, giờ bọn họ trở thành một nam một nữ, lời nói và hành động thân mật như vậy ít nhiều cũng đã thay đổi trong mắt người ngoài.
Trước đây các đệ tử không biết thì thôi, bây giờ biết Lạc Đình Vân là nam tử, hành động của chàng lại có thêm một cách giải thích khác.
Nếu là tình cảm tỷ muội thì có đôi chút kỳ lạ khó nhận ra. Nhưng nếu là tình cảm nam nữ thì lại vô cùng tự nhiên.
Vì vậy chẳng mấy chốc, tấm lòng của Lạc Đình Vân đối với Nam Hi đã trở nên rõ ràng trong mắt mọi người.
Trong giới Tu Chân, việc yêu đương, thậm chí kết thành đạo lữ trong cùng một tông môn không hiếm, lại thêm trước khi Lạc Đình Vân khôi phục thân phận thật, hành vi của chàng đã có đôi chút dấu hiệu rồi, dù các đệ tử có ngạc nhiên thì cũng có thể nhanh chóng chấp nhận.
Điều họ tò mò hơn là thái độ của Nam Hi.
Khi Lạc Đình Vân vừa khôi phục thân phận nam tử, có một khoảng thời gian ngắn Nam Hi rất lạnh nhạt với chàng.
Vẻ lạnh nhạt này không phải là tránh mặt không gặp, mà là trong lời nói thiếu đi một chút thân mật.
Sau đó theo lời Nam Hi là nàng cần chút thời gian để thay đổi suy nghĩ, chứ thật ra nàng không giận vì Lạc Đình Vân đã giấu diếm.

Bình luận

Để lại bình luận