Chương 304

: Đại kết cục
Còn bây giờ, trông hai người lại như trước đây, khiến mọi người không tránh khỏi suy nghĩ xem rốt cuộc Nam Hi có ý gì với Lạc Đình Vân hay chăng.
Dù sao tấm lòng của Lạc Đình Vân đối với nàng cũng đã không hề che giấu.
Nhìn tình hình này thì có vẻ như cũng không phải là Nam Hi không biết, vậy không từ chối cũng có phải nghĩa là đã chấp nhận?
Nhưng cho đến bây giờ, giữa hai người vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì khác truyền ra.
Nam Hi vẫn chưa biết mọi người rất quan tâm đến chuyện tình cảm của mình, lúc này Lạc Đình Vân cũng đáp: “Có vẻ như sư tôn và các trưởng lão đã sớm có suy nghĩ, giờ biết tình hình nên đã quyết định.”
Nghe Lạc Đình Vân nói xong, Nam Hi cũng không nói gì thêm, chỉ quay sang nhìn các đệ tử khác.
“Chưởng môn có lệnh, chúng ta trở về.”
Lời Nam Hi vừa dứt, các đệ tử đã phản ứng vô cùng nhanh nhạy, bấm quyết ngự kiếm, bay về phía Đảo Nổi khổng lồ.
Bầu trời bây giờ không còn luôn mang một sắc đỏ kỳ lạ như trước mà trở nên trong xanh, màu sắc dần dần giống như trước thiên tai.
Những thay đổi này không giống với nỗi tuyệt vọng trước đây, khiến lòng người cũng ngày càng sáng sủa.
Hòa Kiếm và Lý Vân Tranh cùng các đệ tử khác đã chờ sẵn trên đó.
Nhìn thấy họ, Lý Vân Tranh vẫn cười chào hỏi như thường lệ, Nam Hi cũng cười lại với nàng ấy.
[Chỉ cần nhìn nụ cười này là đã biết không có chuyện gì…]
Lời vừa nghĩ được một nửa, Nam Hi đã đột ngột dừng lại, lại cười với Lý Vân Tranh. Chỉ là lần này, nhìn nụ cười của nàng thế nào cũng thấy chột dạ.
Mà lúc này, nụ cười của Lý Vân Tranh cũng trở nên đầy ẩn ý.
May mắn thay, Hòa Kiếm đã khẽ ho một tiếng, kéo sự chú ý của mọi người về phía mình, sau đó nói: “Bây giờ giới Tu Chân đã dần dần khôi phục hòa bình, cũng đã đến lúc chúng ta xây dựng lại ngôi nhà mới.”
“Nhưng mọi người không cần lo lắng. Khi thiên tai xảy ra, Thiên Vân Kiếm Tông đã dùng bí pháp đưa toàn bộ tông môn vào không gian khác, bây giờ cũng không cần xây dựng lại hoàn toàn.”
“Bây giờ, ta và các trưởng lão sẽ dẫn các đệ tử đi nhận diện vị trí mới của tông môn, sau này đừng đi nhầm.”
Vừa dứt lời, Hòa Kiếm đã khẽ giơ tay, giữa tay ông phát ra ánh sáng xanh lấp lánh, vẽ thành một đường cong đẹp mắt trên bầu trời, kéo dài về phía xa, mãi không tan biến.
Khi mọi người quay lại thì mới phát hiện Hòa Kiếm và các trưởng lão đã không còn ở chỗ cũ.

Bình luận

Để lại bình luận