Chương 305

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 305

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Ngôn Trăn nhận thấy ánh mắt của anh không nhúc nhích, dừng lại trên người mình, hô hấp trầm xuống rõ ràng, dùng vải lông xù cọ nhẹ ngực anh, liếʍ một cái bên cổ, bắt chước mèo con, đáng yêu kêu một tiếng: “Meo meo.”
Da thịt truyền đến xúc cảm ấm áp, yết hầu anh không thể khống chế lăn một vòng, cô nhìn, muốn thò qua ngậm lại liếʍ, lại bị anh chế trụ sau gáy kéo ra, giọng nói khàn khàn không dễ phát hiện: “…Không được.”
Ngôn Trăn ngồi trên đùi Trần Hoài Tự, mông cọ cọ bắp đùi chặt chẽ của anh, nghe vậy quay đầu: “Vậy em đi đây nha.”
Trong lòng trống rỗng, anh lập tức đưa tay ôm cô trở về, một lần nữa đặt ở trên đùi.
Ngôn Trăn hừ một tiếng, nhíu mày oán giận:
“…Anh lại ôm em làm gì, là anh nói không được—”
Lời còn chưa dứt, Trần Hoài Tự cúi đầu, hôn lên môi cô.
Hơn nửa tháng không gặp, nụ hôn này rất hung hăng, mang theo nhung nhớ, cố gắng kiềm chế nhưng không khỏi động tình, môi lưỡi triền miên, mυ”ŧ ra tiếng nước dính dính.
Anh không tham luyến quá lâu, chú ý động tĩnh trong tai nghe, không bao lâu liền buông lỏng cánh môi cô ra.
Ngôn Trăn cảm thấy không đủ, ôm anh cọ cọ, làm nũng nói: “Cuộc họp của anh rốt cuộc khi nào mới kết thúc vậy.”
Trên môi anh còn lưu lại một chút ánh nước mà cô mυ”ŧ ra, cúi đầu nhìn cô, thân thể được dải lụa trắng mỏng manh bao lấy, mê người vô cùng.
Anh đưa tay xoa xoa mông cô: “Sắp xong rồi.”
“Nhưng em không muốn mặc nữa.” Cô kéo cổ áo mình, vài phút cuồng nhiệt đã qua, bắt đầu náo loạn bãi công, “Lông này làm cổ em ngứa quá.”
“Không được.” Anh bình tĩnh từ chối, “Tối nay em mặc đi.”
Ngữ khí của anh tuy rằng cố gắng kiềm chế, nhưng Ngôn Trăn rất hiểu anh, đôi khi càng lạnh nhạt càng cường ngạnh, chứng tỏ Trần Hoài Tự đang đè nén đến đỉnh điểm.
Cô liếc mắt nhìn giữa hai chân anh, cứng rắn, còn sưng tấy lợi hại.
Trần Hoài Tự kéo khăn giấy ướt bên cạnh bàn làm việc, cẩn thận lau sạch ngón tay và bút máy trên tay, thò xuống, tháo dây lưng tinh tế siết chặt chân tâm, chống mở âm phụ mềm mại của cô.
Cảm giác lạnh lẽo kia khiến cho Ngôn Trăn co rúm lại, xoay eo muốn trốn về phía sau, lại bị anh đè chặt, dùng phần đuôi tròn chậm rãi trượt dọc theo mép cánh hoa.
Từ trước đến nay cô luôn mẫn cảm, lại lâu không làm, bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy hạ thân rất nhanh đã ướt đầm đìa, dâʍ đãиɠ phun ướt một mảng, thấm đẫm cả đùi Trần Hoài Tự.
Trên mặt anh không có phản ứng gì, ngón tay thon dài cầm bút, từng chút từng chút nhét vào trong tiểu huyệt tham ăn kia.
“…Lạnh quá… ” Ngôn Trăn nũng nịu kêu lên, ngược lại thở dốc, “Ưm…Anh đừng mà…”

Bình luận

Để lại bình luận