Chương 307

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 307

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Anh nói chuyện, động tác dưới tay lại không chịu ngừng, cầm đỉnh bút máy cắm huyệt mềm mại của cô, tìm được nếp nhăn mẫn cảm trong vách huyệt, dùng chút sức lực đẩy lên trên, rất nhanh, cả người cô phát run, thanh âm hừ nhẹ buồn bực chôn trong lòng bàn tay anh, dính dính khóc nức nở gọi “Chồng ơi”.
Trần Hoài Tự quá quen thuộc thân thể của Ngôn Trăn, biết rõ nên lấy lòng cô như thế nào, cho dù chỉ là một cây bút máy, cũng có thể khiến cô đạt được cao trào mãnh liệt. Anh khống chế độ mạnh yếu thích hợp, nhẹ nhàng đâm chọc thật sâu, đầu ngón tay thỉnh thoảng xoa qua âʍ ѵậŧ đứng thẳng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiếng chuông kia càng thêm kịch liệt.
Trần Hoài Tự nói xong liền tắt microphone, nhưng Ngôn Trăn hồn nhiên chưa phát giác, anh buông tay che miệng cô, đưa đầu ngón tay thò vào trong miệng nhỏ, gảy lưỡi quấy nhiều lần, cô ngoan ngoãn nuốt vào, hai má ửng hồng mυ”ŧ ngón tay thon dài của anh, nức nở ở trong lòng anh đến cao trào, nước cũng không ngừng được, phun ướt toàn bộ quần của anh.
Một mớ hỗn độn.
Anh rút bút máy ra, trên thân bút màu đen dính đầy chất lỏng, chất liệu kim loại vốn lạnh lẽo, sau khi được cơ thể cô bao bọc có chút ấm lên. Tiểu huyệt da^ʍ mỹ ướt sũng phun nước, theo hô hấp của cô từng chút từng chút co lại, sợi lông trắng của váy lụa cùng chân đều bị bắn tung tóe, thấm ướt một mảnh tối màu.
“Ăn no rồi, cám ơn chồng yêu.” Ngôn Trăn tỉnh lại sau cao trào, còn có chút mơ hồ, nhưng thoải mái đủ rồi, hôn lên mặt anh một cái, “Anh chậm rãi họp nha, em đi ngủ.”
Trần Hoài Tự lau sạch bút ném qua một bên, nghe cô nói, khẽ nhướng mày: “Em lặp lại lần nữa xem?”
Ngôn Trăn chỉ chỉ màn hình máy tính, bộ dáng khéo hiểu lòng người: “Nhưng anh đang họp mà.”
Trần Hoài Tự giữ chặt eo không cho cô trốn, tay kia tùy ý đẩy nơ bướm trước ngực cô, nói trúng tim đen: “Lúc nãy làm em thoải mái lắm mà, sao em không nhớ anh đang họp?”
Cô mím môi cười, lòng bàn tay anh dán vào gáy cô, kéo cô về phía mình, hôn lên đôi môi mềm mại kia, trằn trọc mυ”ŧ.
Ngôn Trăn tựa vào trong ngực anh, đưa tay sờ đến giữa đùi rắn chắc, cách lớp vải vóc xoa bóp côn ŧᏂịŧ bị trói buộc, lại hôn yết hầu mẫn cảm của anh, kéo dài âm điệu: “Rốt cuộc khi nào anh mới kết thúc …”
Trần Hoài Tự không đáp, đẩy miếng vải trên ngực cô lên, lộ ra nhũ thịt non nớt điểm xuyết một chút đỏ tươi, lòng bàn tay phủ lên, bao bọc, ngực sữa từ kẽ tay tràn ra.

Bình luận

Để lại bình luận