Chương 308

Cha đột nhiên trở về khiến cô ngạc nhiên vui mừng, nhưng hắn vội vàng cắm vào khiến cô vô cùng xấu hổ, bởi vì trong lòng cô còn ôm đứa bé đang bú sữa.
“Đừng để ý tới đứa bé.” Thích Kỳ Niên khàn giọng nói, ôm con gái bắt đầu dùng sức thao lộng.

Trong lúc chiến hỏa bay tán loạn, bánh răng thời gian vẫn chậm rãi lăn về trước.
Minh San từ thiếu nữ 15 tuổi, trưởng thành người phụ nữ thanh xuân 25 tuổi, bề ngoài vẫn xinh đẹp, ngoại trừ thành thục hơn thì không có quá nhiều thay đổi, dáng người cũng càng phong tao gợi cảm.
Cô và Tiểu Thanh còn có Tuấn Tuấn 7 tuổi, dưới dẫn dắt của Trương Hành đi theo đám người xuống tàu thủy.
Theo thế chiến thứ hai kết thúc, Cảng Đảo cũng chậm rãi khôi phục phồn vinh ngày xưa.
Minh San đứng ở chỗ cao nhìn ra xa bốn phía, trong lòng có muôn vàn cảm khái.
Cảng Đảo này tuy bị người nước ngoài quản lý, nhưng tốt xấu gì cũng là địa bàn của Hoa Hạ, cách lớn lục cũng gần, tốt hơn địa bàn của người nước ngoài ở bên kia lớn dương.
Sau này bọn họ sẽ cắm rễ ở bên này, cũng sống quãng đời còn lại ở đây.
Có lẽ sau này vào một ngày nào đó cô sẽ về Nghi Thành, về phủ lớn soái nhìn một cái, nhưng nghe nói phủ lớn soái đã sung công.
“Tiểu thư, cái rương này của cô bảo đám Trương Hành khiêng cho đi, quá nặng.” Tiểu Thanh cũng mang túi lớn túi nhỏ, còn nắm tay Tuấn Tuấn, lại nhọc lòng Minh San xách rương da quá nặng.
Minh San chỉ cười đưa rương da cho cô ấy, mình thì nắm tay Tuấn Tuấn, nói “Vậy tôi phụ trách nắm tay Tuấn Tuấn đi.”
Tiểu Tuấn Tuấn giống y như ông cụ non, nói với Tiểu Thanh “Mẹ, con sẽ trông chừng mẹ cả, không để mẹ cả chạy linh tinh.”
Thực ra tuổi của Minh San còn ít hơn Tiểu Thanh, nhưng ai bảo cô là tiểu thư, cố chấp muốn làm mẹ cả của Tuấn Tuấn, Tiểu Thanh chỉ có thể mặc cô.
Minh San bị nghẹn một chút, trừng nhóc con một cái cười mắng “Đứa bé lanh lợi.”
Đến bến tàu có người tới đón bọn họ, còn có hai chiếc xe hơi lái tới, Minh San vừa thấy cảnh này thì biết mình tới Cảng Đảo cuộc sống sẽ không tệ.
Vừa lên xe Trương Hành giải thích với Minh San
“Tài sản của tiên sinh một phần chuyển ra nước ngoài, một phần chuyển tới Cảng Đảo, mấy năm trước đã mở mấy công ty ở bên này.”
Hiện giờ Thích Kỳ Niên không còn là Thích lớn soái của Nghi Thành, tất cả mọi người đều gọi hắn là tiên sinh.
Minh San cười nói “Tôi cho rằng cha sẽ quyên hết như khi kháng chiến.”
“Đó chỉ là một phần.”
Minh San vỗ rương da giao cho Tiểu Thanh
“Tôi vốn định dùng rương cá vàng này mua một căn nhà to cho cha ở Cảng Đảo.”
Mà hiện thực chính là, nhà không chỉ không cần cô mua, còn to lớn khí phái hơn cô tưởng tượng.
Vị trí cũng là ưu việt nhà ở giữa sườn núi cảnh biển, lưng dựa núi mặt quay về biển rộng, phong cảnh rất đẹp.
Nhà lầu cao năm tầng, thậm chí còn có thang máy, Minh San đi dạo từ trên xuống dưới một lần, gật đầu hài lòng, quay đầu nói với Tiểu Thanh
“Cô cảm thấy thế nào?”
Tiểu Thanh cười nói “Cảm giác giống như đang ở thiên đường.”
So với chỗ bọn họ ở lúc trước, quả thực là khác biệt một trời một vực.
Minh San cũng cảm khái “Trải qua cuộc sống gian khổ lâu năm, tôi đều sắp quên loại cảm giác xa hoa này.”

Bình luận

Để lại bình luận