Chương 308

“Mệt không?”

Hạ Quân xuống xe trước rồi đưa tay về phía Đồng Nghiên, đỡ cô xuống xe.

Đồng Nghiên dở khóc dở cười: “Em không có yếu ớt như vậy.”

“Các chị dâu nói phụ nữ trong thời kỳ mang thai nhất định phải được đãi ngộ cấp bậc thái hậu. Nếu để cho bọn họ biết anh không chăm sóc em tốt, nhất định sẽ thay nhau giảng bài anh.” Hạ Quân xoa bàn tay đã lạnh như băng của cô: “Cũng sắp đông thành băng rồi. Em vào trước đi, anh đi chuyển hành lý”

Nếu đã về ở lại đến lúc khi sinh, rất nhiều thứ cần dùng đều phải chuyển đến đây, ví dụ như quần áo các thứ của hai người.

Ban nãy lúc bọn họ về có gọi một cái xe, cho nên cũng không chịu tội gì. Bây giờ tài xế xe ba bánh đang chuyển hành lý giúp bọn họ. Nhìn vợ chồng son đằm thắm với nhau, vẻ mặt bác tài xe ba bánh lộ ra sự hâm mộ.

Chuong 218

“Hai người thật sự xứng đôi! Chúc hai người sớm sinh quý tử.”

“Cảm ơn bác tài. Đêm giao thừa rồi, bác tài cẩn thận một chút. Những viên kẹo này cho trẻ con trong nhà nhé!” Đồng Nghiên lấy một đống kẹo sữa thỏ trắng trong túi ra.

Ban nãy lúc ngồi trên xe lửa thấy một đứa nhỏ thích khóc, vì dỗ cậu bé nên Đồng Nghiên lục kẹo trong hành lý ra, bây giờ còn lại không ít.

Hai người không có thông báo trước cho người trong nhà, cho nên tất cả mọi người không biết bọn họ đã về.

Lấy chìa khoá phòng tân hôn ra rồi chuyển hành lý vào. Đồng Nghiên cũng không lập tức đi tìm người trong nhà. Với sự hiểu biết của cô về bọn họ, ba chắc chắn đang đi làm, mẹ cũng có việc bản thân muốn làm. Bà nội quen một người bạn mới, cả ngày đi dạo xung quanh với bạn, cũng không cô đơn, bọn nhỏ thì đang đi học.

Việc trong cửa hàng cũng không gấp, cô có thể yên tâm giao cho Hạ Sơ Tuyết lo liệu vì cô tin tưởng năng lực của cô ấy. Phải biết rằng kiếp trước Hạ Sơ Tuyết cũng có cuộc sống rất tốt về sau. Điều tiếc nuối duy nhất chính là không có cuộc sống tình yêu. Đời này đã sửa chữa tiếc nuối này, cho nên bọn họ đều có thể sống càng tốt hơn nữa. “Em thu dọn hành lý, anh đi mua đồ ăn nhé!” Đồng Nghiên nói với Hạ Quân: “Lát nữa tất cả nhà về, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“Được.” Hạ Quân ôm eo Đồng Nghiên: “Nhưng mà vợ này, đã lâu rồi chúng ta không được ở một mình với nhau như này, em không đau lòng cho anh sao?”

Đồng Nghiên nghe ra ý ám chỉ của anh, thẹn thùng nói: “Bụng em lớn rồi đấy!”

Bình luận

Để lại bình luận