Chương 31

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 31

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“… Tôi đau…” Giọng cô yếu ớt, xen lẫn tiếng nấc nghẹn.

“Không, không phải hai chữ này.” Hắn lắc đầu, ánh mắt vẫn xoáy sâu vào cô.

Lục Hiểu Dư không hiểu hắn đang muốn nói gì, rõ ràng cô đã nói lại đúng như ý hắn muốn rồi mà. Lẽ nào vẫn chưa đủ thỏa mãn hắn sao?

Người đàn ông cẩn thận điều chỉnh lại tư thế của cả hai, để mặc cho cô dựa dẫm hoàn toàn vào người mình. Hạ bộ bên dưới của hắn lúc này đã bành trướng đến đỉnh điểm, chỉ vì hai tiếng “Tống Ngụy” thân mật mà cô vừa mới thốt ra.

Bên trong cơ thể cô so với hai năm trước, vẫn không có gì khác biệt là bao nhiêu. Vẫn ấm nóng và chật chội như thế, làm hắn chỉ muốn mau chóng chôn sâu toàn bộ vào bên trong đó.

“Tôi… tôi động được rồi chứ?” Hắn hỏi, giọng có chút ngập ngừng.

Cô im lặng không nói gì, hồi lâu sau mới khẽ khàng “Ừ” một tiếng đáp lại. Trước sau gì thì cũng phải làm thôi, chi bằng cứ nhanh chóng tiếp nhận cho xong chuyện. Đau đớn nào rồi cũng sẽ qua đi, huống hồ cũng không có cơn đau nào có thể sánh bằng được cơn đau khủng khiếp của hai năm về trước.

Tống Ngụy kéo mặt cô quay lại đối diện với mình, rồi cúi đầu há miệng đớp trọn lấy đôi môi son mềm mại. Không giống với những lần hôn hít trước đây, cô về sau này đã biết cách đón nhận hắn hơn rất nhiều. Hắn vừa mới áp môi vào là cô đã chủ động hé miệng ra đáp lại, rất đồng lòng và hòa hợp. Đôi lưỡi ấm nóng của cả hai mặc sức dây dưa quấn quýt lấy nhau, tiếng nút lưỡi ướt át vang lên càng làm tăng thêm phần ám muội cho không gian xung quanh.

Thân dưới của người đàn ông bắt đầu dần dần cử động trở lại, hắn nhẹ nhàng đưa đẩy vào sâu bên trong cô. Nơi này của cô không khác gì so với hai năm trước cả, vẫn chật chội và khô khốc đến mức khó lòng mà hòa nhập được. Cơ mặt hắn khẽ nhăn nhúm lại một cách khó coi, lẽ nào người phụ nữ nào trên đời cũng đều khô khan giống như cô vậy sao?

Hắn nặng nề hô hấp, rồi nhẹ giọng ra hiệu cho cô: “Thả lỏng người ra một chút đi, có như vậy thì tôi mới dễ dàng cử động được, cô cũng sẽ không bị đau nữa.”

“Anh thử bị người ta đâm vào xem, coi có thể dễ dàng thả lỏng người ra được hay không mà còn ở đó mạnh miệng nói.” Cô đáp trả chua ngoa.

Sắc mặt hắn tức khắc xám đen lại đến mức khó coi, hắn không thể nào ngờ được cô lại có thể nói ra một câu độc địa đến như vậy. Bị đâm vào sao? Khốn kiếp, chỉ mới nghĩ đến thôi đã thấy thốn đến tận cuống họng rồi.

Tống Ngụy không nhanh không chậm, từ tốn lay chuyển phần thân dưới của đối phương. Niềm kiêu hãnh của hắn liên tục co rút ra vào bên trong mật thất ấm nóng, tạo nên từng cơn khoái cảm mãnh liệt. Ý thức hắn dần bị bản năng chiếm lĩnh, nói trắng ra là hắn không thể nào kìm nén được ham muốn của mình thêm một giây phút nào nữa, hắn đã nhẫn nhịn bấy lâu nay như vậy là quá đủ rồi.

“Đau!!! Đ-Đồ điên…. anh làm trò gì vậy hả?” Cô hét lên đau đớn.

“Không chịu được nữa rồi, sắp chết đến nơi rồi.” Hắn đẩy mạnh cô nằm ngửa xuống giường, bàn tay to lớn đè chặt lên vòng eo thon nhỏ nhắn của cô, rồi dốc hết sức bình sinh đâm sâu vào bên trong.

Quả nhiên, chôn sâu toàn bộ vào bên trong vẫn là sung sướng nhất.

Lục Hiểu Dư bị hắn thô bạo đâm sâu vào như vậy, cũng chỉ có thể cắn chặt răng lại mà chịu đựng. Dù đã từng trải qua cảm giác này một lần rồi, nhưng cảm giác mang lại cho cô vẫn tệ hại không hề thay đổi chút nào.

Ngoài sự đau đớn ra, tuyệt nhiên không còn đọng lại được điều gì khác trong tâm trí cô nữa.

Trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông bắt đầu xuất hiện vài ba giọt mồ hôi lấm tấm, tựa hồ như điểm tô thêm vài phần nam tính quyến rũ cho hắn. Căn bản là vì khoảng thời gian vừa qua hắn đã phải nhẫn nhục chịu đựng quá lâu rồi, không thể nào nói dừng lại là có thể dừng lại được ngay lập tức. Khả năng làm chủ bản thân của hắn lúc này đã giảm đi một cách đáng kể, thậm chí còn đang nằm ở mức âm. Bây giờ ngoại trừ việc điên cuồng giải phóng hết luồng dục khí đang tích tụ trong người ra, hắn thật sự không còn tâm trạng nào để nghĩ ngợi đến bất cứ điều gì khác nữa.

Bầu không khí trong phòng ngủ nhuốm đầy màu sắc của dục vọng, tiếng da thịt trần trụi va đập vào nhau liên tục vang lên càng khiến cho căn phòng tăng thêm vài phần nóng bỏng đến khó tả. Kể cả cái người đang nằm ở dưới thân hắn lúc này, cũng vô cùng bỏng mắt không hề kém cạnh gì.

Tống Ngụy cúi đầu xuống, gấp gáp hôn lên đôi môi mềm mại của Lục Hiểu Dư. Như thể sợ rằng người con gái đang nằm trước mặt mình sẽ bị hắn làm cho vỡ vụn ra thành từng mảnh, hắn liền nhẹ nhàng chậm rãi nâng niu cô trong vòng tay.

Lục Hiểu Dư ở bên trên thì bị hắn mút lấy mút để đôi môi không ngừng, còn ở bên dưới thì lại bị hắn điên cuồng xâm chiếm như vũ bão. Cả trên lẫn dưới đều bị hắn hoàn toàn chế ngự, làm cho cô đến mức không thể nào thở nổi được nữa, toàn thân cô run rẩy không ngừng nghỉ.

Sức chịu đựng của con người luôn có giới hạn của nó, cô cuối cùng cũng không thể nào chịu đựng thêm được nữa, miệng cô bật ra thành câu van xin đầy yếu ớt:

“Chậm… chậm lại một chút đi… đau quá!”

“Cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa thôi, một lát nữa sẽ hết đau ngay mà.” Hắn trầm giọng an ủi cô, bàn tay to lớn vén nhẹ mấy lọn tóc mai đang bết dính trên trán cô ra: “Dư Dư ngoan, ráng chịu đựng thêm một chút nữa thôi nhé…”

“Chịu đựng, chịu đựng cái khỉ gì chứ! Để tôi thử cầm một cây gậy thô to thông vào mông anh xem, xem anh còn dám mở miệng ra nói ráng chịu đựng thêm một chút nữa hay không?” Cô hét lên đầy tức giận.

Tức nước thì vỡ bờ, Lục Hiểu Dư dồn hết sức bình sinh còn lại, dùng chân đạp mạnh hắn ra khỏi cơ thể mình. Nhưng cô lại không thể nào ngờ được rằng, dù đã đá được hắn ra khỏi người rồi mà vẫn khiến cho bản thân mình phải chịu đau nhói. Cô vội ôm chặt lấy bụng mình, miệng còn ư ử rên rỉ không ngừng. Đau quá đi mất!!

Người đàn ông thấy cô nằm co ro khúm rúm lại như vậy cũng có chút rủ lòng thương xót, nhưng vì ngọn lửa dục vọng trong người vẫn chưa được hoàn toàn làm dịu đi, hắn bất quá lại phải dày mặt ra mà xin xỏ cô:

“Để tôi ra thêm một lần nữa thôi, ra xong rồi sẽ để cho cô nghỉ ngơi ngay lập tức.”

“Trên người anh cũng có lỗ đấy thôi, anh tự đi mà đâm vào đi, đừng có đâm vào của tôi nữa.” Cô đáp trả lạnh lùng.

Sắc mặt hắn tức khắc biến chuyển, trở nên đen kịt lại như nhọ nồi vừa mới cháy xém. Sống cùng nhau mới được có một tuần lễ, ít nhiều gì hắn cũng biết được cô gái này miệng mồm lanh lợi đến mức nào, lời lẽ độc địa còn hơn cả loài rắn rết nữa. Hắn thật sự thẩm thấu không nổi được.

“Lục Hiểu Dư, cô thấy tôi đang nhún nhường cô, liền muốn được đà lấn tới hay sao?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy vẻ tức giận.

“Ngài Tống bị tình dục làm cho đầu óc mục ruỗng hết rồi hay sao vậy? Lục Hiểu Dư tôi mà có thể ngồi được lên đầu anh á, thì anh nghĩ anh còn có quyền được nhét cái thứ dị hợm kia vào trong người tôi nữa hay không?” Cô hỏi vặn lại.

Mi tâm hắn nhíu chặt lại: “Vậy thì cô nghĩ cô được quyền đá chủ tử của mình ra khỏi người hay sao?”

“Là tôi đã kêu anh chậm lại rồi, là ai mượn anh không chịu nghe lời tôi chứ?” Cô cãi lại.

“Là ai không nghe tôi nói hãy cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa?” Hắn cũng không chịu thua kém.

Bình luận (0)

Để lại bình luận