Chương 31

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 31

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Kẻ Thua Cuộc Phải Cút
Không khí đặc quánh lại, nặng trĩu mùi nguy hiểm và thứ kích thích tố vừa tàn cuộc.
Hà Tuyết Như vẫn chưa nhận ra tình thế. Ả ta như một con chim công xòe đuôi, ưỡn bộ ngực căng đầy mồ hôi sau cuộc hoan ái, dính sát vào cánh tay Mạc Dịch, cọ xát một cách đầy khêu gợi. Ả liếc Tô Luyến, cái nhìn từ trên cao ban xuống, đầy vẻ khinh miệt.
“Ôi trời, ai đây? Ngồi bệt ra đất thế này? Chướng mắt quá đi mất.” Ả che miệng cười khúc khích, giọng điệu dính nhớp. “Hay là… nghe thấy tiếng của bọn tao kích thích quá, nên chân nhũn cả ra rồi, cưng?”
Tô Luyến nghiến răng. Nàng chống tay, cố gắng gượng dậy. Cái cơ thể chết bầm này vẫn còn mềm nhũn vì cơn ngứa ngáy ban nãy. Nàng lảo đảo, trông càng thêm thảm hại trong mắt ả đàn bà kia.
“Ồ? Tự đứng dậy được à?” Hà Tuyết Như cười cợt, cái giọng chanh chua. “Tao còn tưởng mày giả vờ ngã để quyến rũ học trưởng chứ? Chiêu này cũ quá rồi, bé ơi. Học trưởng là của tao.”
Ả ta cố tình nhấn mạnh hai chữ “của tao”, như một lời tuyên thệ chủ quyền ngu xuẩn.
Tô Luyến còn chưa kịp đáp trả, một giọng nói lạnh như băng đã vang lên, không một chút gợn sóng cảm xúc.
“Hà Tuyết Như.”
Ả đàn bà đang đắc thắng lập tức cứng đờ. Nụ cười tắt ngấm.
“Dạ… Học trưởng?”
“Biến về lớp.”
Ba từ. Ngắn gọn, súc tích, và tàn nhẫn tuyệt đối. Như một cái tát vô hình giáng thẳng vào mặt ả, khiến mặt ả ta trắng bệch.
“Em… em chỉ đùa thôi mà… Học trưởng, ban nãy chúng ta…” Ả ta cố gắng níu kéo, giọng nói run rẩy, nhắc nhở hắn về cuộc mây mưa vừa rồi.
“Tôi không thích lặp lại.” Mạc Dịch thậm chí không thèm nhìn ả ta. Đôi mắt hổ phách của hắn dán chặt vào Tô Luyến, một cái nhìn chiếm hữu trần trụi, như thể nàng là món đồ chơi mới của hắn.
Chính cái nhìn đó đã khiến Hà Tuyết Như hiểu ra. Ả ta thua rồi. Thua một cách thảm hại.
Ả ta run rẩy, sự đắc ý ban nãy vỡ tan thành từng mảnh. Ả ta liếc Tô Luyến bằng ánh mắt hình viên đạn, chứa đầy căm hận và ghen tuông, nhưng không dám cãi lại con thú dữ Mạc Dịch một lời. Ả ta cắn môi đến bật máu, ấm ức quay người, gần như là chạy trối chết khỏi khu rừng nhỏ.
Giờ đây, chỉ còn lại Mạc Dịch.
Và Tô Luyến.
________________

Bình luận

Để lại bình luận