Chương 31

Đôi môi đỏ tươi ướŧ áŧ đọng vết nước bóng loáng không ngậm được, trong con ngươi đen bóng của Tạ Chu phản chiếu khuôn mặt của Louis. Hắn duỗi tay ra chơi đùa với hầu kết nhỏ xinh của cậu, giống như một con báo săn đang đùa bỡn con mồi vậy, vừa nhàn tản nhưng lại vừa toát lên vẻ cảnh cáo.
Tạ Chu gian nan há to miệng bao bọc lấy thịt trụ thô to, qυყ đầυ cực lớn thọc vào cổ họng non mềm, không hề e dè gì mà đâm thọc.
Chợt, Louis bóp lấy cái cổ yếu ớt của Tạ Chu, hung mãnh đưa dươиɠ ѵậŧ thô dài vào, tiếp theo sau đó mãnh liệt thọc vào rút ra, bắt đầu cᏂị©Ꮒ cổ họng yếu ớt. Tạ Chu bị thọc đến buồn nôn, cổ bị bóp chặt tạo thành ảo giác như sắp tắc thở.
Louis mau chóng cắm rút mấy mươi lần, sau đó cứ thế bắn vào trong miệng Tạ Chu.
Hương vị xạ hương nồng đậm lấp đầy toàn bộ khoang miệng, chất dịch trắng đυ.c chảy ra từ trong khóe miệng hơi nhếch lên, Louis còn muốn khép cái miệng đang há mở trong vô thức của cậu lại, nói: “Nuốt vào.”
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đôi môi bị chà đạp đến sưng đỏ của Tạ Chu một cách nguy hiểm, thấy Tạ Chu nghe lời nhúc nhích hầu kết thì mới rút một tờ giấy lau mặt cho cậu.
Trong lòng Tạ Chu vẫn luôn đinh ninh rằng khi làm xong chuyện này rồi thì Louis có thể sảng khoái cho phép cậu làm việc mình muốn làm. Vậy nên, nửa tiếng sau, Tạ Chu mặc áo sơ mi và váy ngắn công sở nữ ngồi ở bên cạnh Louis không khỏi lạnh mặt, không muốn để ý tới cái người nào đó như đang giận dỗi.
Sau khi Louis lăn lộn Tạ Chu xong thì lại yêu cầu Tạ Chu thay một bộ đồng phục công sở, đi theo hắn đến công ty làm trợ lý một ngày.
Tạ Chu mặc chiếc váy ngắn đến độ chỉ cần hơi gập eo một chút là sẽ để lộ ra tiểu huyệt, cậu còn có thể không biết Louis muốn làm gì nữa hay sao, làm mình làm mẩy không chịu đồng ý, cuối cùng vẫn bị Louis uy hϊếp phải đi tất chân màu đen vào, ngoan ngoãn theo hắn đến công ty.
Louis khoác cho Tạ Chu một chiếc áo khoác, lúc đi ngang qua sảnh chính của công ty cũng sẽ không bị ai nhìn thấy, nhiều nhất cũng chỉ là biết ông chủ đưa một cậu trai châu Á có dung mạo xinh đẹp đến công ty mà thôi.
Tạ Chu vừa vào văn phòng đã bị Louis lột áo khoác, để lộ ra đường cong bó sát mê người.
Louis cố ý chọn một chiếc áo sơ mi bó, cũng phác họa luôn hai bầu thịt mềm hơi hơi nhô lên của Tạ Chu, thoạt nhìn giống như hai cái bánh bao nhỏ treo lủng lẳng trước ngực. Đôi tất chân màu đen bọc lấy càng khiến cho chân của Tạ Chu thêm phần thon dài thẳng tắp, lúc bước đi cực kỳ phong tình.
Cậu bị Louis ôm vào trong ngực, ngồi ở trên chiếc ghế rộng rãi êm ái. Tạ Chu có ý muốn khuyên nhủ Louis để tránh khả năng sẽ bị hắn tra tấn: “Louis, anh không thể làm thế này được, đã đến công ty rồi thì anh phải nghiêm túc làm việc chứ, đừng có nghĩ đến cái chuyện kia mãi thế.”
Thật là ngây thơ. Có đôi lúc Louis cũng cảm thấy rất kỳ lạ, một khuôn mặt như thế mà sống trong một gia tộc lớn như nhà họ Tạ, làm sao mà Tạ Chu lại có thể có tính cách ngu xuẩn và ngây thơ như thế được.
“Vậy em rót cho tôi một ly nước đi.” Louis giơ tay lên, tình sắc xoa nhẹ cái mông đẫy đà mềm mại của Tạ Chu, xấu xa ra lệnh.
Tạ Chu cho rằng Louis thật sự đã cất những suy nghĩ kia đi, duỗi cánh tay lấy chiếc ly đặt trên bàn làm việc của Louis lên, đứng dậy đi về phía quầy bar rót nước.
Máy lọc nước của quầy bar hơi chếch sang một bên với bàn làm việc, không có thứ gì che chắn. Chiếc máy đó thấp bé, Tạ Chu đi tới đó phải khom lưng xuống mới có thể chạm được đến vòi để mở nước.
Louis ngồi ở trên ghế mềm nhìn ngắm cảnh tượng đó. Bởi vì khom lưng nên quần áo Tạ Chu cũng bó sát vào người, để lộ ra chiếc eo nhỏ tinh tế. Váy quá ngắ, chỉ cần khom người xuống là có thể nhìn thấy được âm phụ đầy đặn không có qυầи ɭóŧ che đậy, khe huyệt nhỏ hẹp loáng thoáng lắc lư trước mắt, cùng với đôi chân dài mảnh thẳng tắp, khiến cho người xem máu nóng dâng trào.

Bình luận

Để lại bình luận