Chương 31

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 31

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thứ xúc cảm mới lạ mà tuyệt vời ấy lan tỏa giữa môi lưỡi đang quấn quýt với nhau của đôi trai gái, từng đợt tê dại như có như không, làm rung động trái tim con người.
Nghiêm Kỷ hôn xong một lần, lại càng muốn thăm dò nhiều hơn. Anh đang tuổi tinh lực dồi dào, cộng thêm bộ ngực đầy đặn mềm mại cứ áp vào ngực anh mãi như thế này. Anh nhìn thấy bộ ngực trắng nõn kia, đã muốn sờ soạng, xoa nắn, thậm chí càng muốn thao Mộc Trạch Tê. Nhưng bây giờ vẫn chưa được, không thể vì chút thịt nhỏ mà mất đi thịt lớn, cuối cùng thì anh muốn có hết tất cả.
Một nụ hôn mất kiểm soát. Khi Nghiêm Kỷ buông Mộc Trạch Tê ra, giữa môi hai người đều là sợi tơ trong suốt.
Khi nãy còn hơi mơ hồ, nụ hôn tràn đầy tình cảm mãnh liệt kia đủ để cho Mộc Trạch Tê mê muội. Khuôn mặt nhỏ nhắn vì say rượu mà hơi đỏ của cô biến thành đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ mông lung, đôi môi đỏ mọng thở gấp.
Nghiêm Kỷ thấy Mộc Trạch Tê như vậy, cảm thấy bản thân mình sắp bị hấp dẫn đến mức điên rồi, bụng dưới nóng rực đau đớn, anh hơi nhích ra khỏi thân thể mềm mại của Mộc Trạch Tê, nếu không anh sợ bản thân mình sẽ không nhịn được mà xé toạc quần lót của Mộc Trạch Tê rồi hung hăng làm.
Anh vươn ngón tay cái ra chạm vào đôi môi đỏ mọng của Mộc Trạch Tê, dùng lý lẽ đáp lại bằng chất giọng khàn khàn: “Bây giờ hai chúng ta hòa nhau.”
Mộc Trạch Tê: “???”
Nghiêm Kỷ buông Mộc Trạch Tê ra, để cô dựa lại vào ghế: “Vừa rồi cậu ngủ quên mất, cứ luôn vặn vẹo cơ thể rất nguy hiểm, nên tôi chỉ có thể ôm cậu.”
Đầu óc Mộc Trạch Tê đang lơ mơ, cơ thể mềm nhũn, cô chưa bao giờ gần với Nghiêm Kỷ như vậy, lại bị hôn tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, đầu óc choáng váng đến mức chỉ có thể gật đầu.
Sắc mặt của anh không thay đổi, không có nghĩa là anh không có cảm giác, phía dưới đã căng trướng đến phát đau.
Sau khi xuống xe, quần áo của Mộc Trạch Tê lộn xộn, mà Nghiêm Kỷ thì khẽ cúi đầu, hơi thở rối loạn.
Mộc Trạch Tê cảm thấy ngột ngạt, đứng trong khu chung cư hứng gió hồi lâu, trong đầu mơ hồ nhớ lại nụ hôn vừa rồi. Mà Nghiêm Kỷ cũng phải hứng gió một lúc để kìm hãm sự xung động của mình, đôi nam nữ đứng hóng gió mang những suy nghĩ khác nhau.
Cuối cùng, Nghiêm Kỷ sợ Mộc Trạch Tê bị cảm lạnh mới đưa người đi.
Giờ phút này, hai người đang đứng trước cửa nhà của Mộc Trạch Tê, nghiên cứu mật khẩu khóa cửa.
Sau khi Mộc Trạch Tê xuống xe vì nóng nên đứng chỗ gió thổi hồi lâu nên đầu óc bây giờ đã choáng váng. Lúc lên nhà, thang máy trong chung cư đang được tu sửa, hai người lại phải đi thang bộ lên, càng kích thích hơi men.
Ánh mắt Mộc Trạch Tê sáng ngời lại có tinh thần, nhưng đầu óc và tay chân đã không chịu nghe lời. Cô nhập mật khẩu cửa, hiển thị sai mật khẩu.
“Hả?” Mộc Trạch Tê mở to mắt nhìn gần hơn, cẩn thận ấn lại.
“Mật khẩu sai.”
Nghiêm Kỷ đứng một bên có thể thấy rõ ràng, anh nhớ mật khẩu nhà Mộc Trạch Tê. Anh tựa một bên bình tĩnh xem trò vui, mặc tay Mộc Trạch Tê nhũn ra, mỗi lần cô nhấn một số lại nhấn một số khác, chỉ là anh không nói cho cô biết.
Cơ hội cuối cùng, nếu sai khóa nhà sẽ bị khóa lại, bây giờ Mộc Trạch Tê không dám bấm nữa, đứng thất thần như đang ‘suy nghĩ’.
Nghiêm Kỷ hé miệng cười thầm: “Cậu quên mật khẩu rồi à?” Trước tiên anh gieo vào trong đầu Mộc Trạch Tê một khái niệm đã được hình thành từ trước.
Kế tiếp, nghe như là câu hỏi thăm dò nhưng thực ra đối với những người có đầu óc không được tỉnh táo lắm lại là một câu hỏi gây nhiễu loạn: “Là sinh nhật của cậu phải không? Hay là sinh nhật của mẹ cậu? Của bà nội cậu? Hay là ngày cậu chuyển đến nhà?”
Vốn dĩ Mộc Trạch Tê đã rất hỗn loạn, đầu óc không dễ gì tập trung suy nghĩ, lại bị Nghiêm Kỷ tận lực dẫn đường khiến cô càng ngơ ngác không rõ. Cô không tự chủ được đi theo giọng nói trầm ấm dịu dàng như nước của Nghiêm Kỷ, nhớ tới những con số đó.
Những dãy số ngay lập tức tràn ngập trong tâm trí cô, hệt như những lời nguyền ma chú xoay quanh đầu cô, giống như trong kỳ thi không dễ dàng gì nghĩ ra một ý tưởng nhỏ, nhưng trong đầu lại đang phát ra một bài hát đáng ghét nào đó, bài hát đó cứ lặp đi lặp lại, càng muốn suy nghĩ thì bài hát đó phát càng to.
Lần này, Mộc Trạch Tê thực sự không còn đủ tỉnh táo.
Cô ngây dại, theo bản năng vỗ đầu muốn đập những câu ma chú đang lặp đi lặp lại này, nôn nóng tới nghẹn ngào nức nở: “Tớ… tớ… hình như… tớ quên mật khẩu rồi!”
Nghiêm Kỷ không nhịn được bật cười, nhưng lại giả bộ khó xử: “Quên rồi hả, vậy phải làm sao bây giờ?”
Mộc Trạch Tê cố giữ cơ thể như nhũn ra của mình, gian khổ leo lên cầu thang, vốn định về đến nhà ngủ một giấc cho khỏe. Nhưng bây giờ say đến mức không nhớ được mật khẩu.
Cô lấy điện thoại ra định gọi điện cho mẹ thì một cuộc điện thoại bất ngờ gọi đến, Mộc Trạch Tê chỉ có thể nghe trước.
“Em họ! Chị họ gặp nạn, lần sau…”
Lần kích động này, ba chuyện khác nhau đến cùng một lúc, rượu đã bắt đầu phát huy, khiến Mộc Trạch Tê cảm thấy cả người mơ hồ, hơi nhũn ra, cô lắc lư từ bên này sang bên kia, đôi chân mềm nhũn bỗng chốc khuỵu xuống.
Nghiêm Kỷ đã sớm chuẩn bị xong, duỗi tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, đặt cơ thể mềm mại của cô vào lồng ngực mình.
Trước kia Mộc Trạch Tê trong kỳ kinh nguyệt bị chảy máu, anh đã ôm lấy Mộc Trạch Tê, lúc ấy anh âm thầm kinh ngạc sao lại có thể mềm như vậy. Bây giờ lại ôm người vào lòng, anh thực sự cảm thấy rất mềm, vừa mềm lại còn thơm.
Mộc Trạch Tê say đến mức gần như bất tỉnh.
Nghiêm Kỷ ấn đầu Mộc Trạch Tê vào ngực mình, cọ chiếc mũi cao thẳng lên chiếc cổ mềm mại của cô, anh càng ngửi thấy rõ hương thơm của hạnh nhân.

Bình luận (0)

Để lại bình luận