Chương 31

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 31

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Tổng giám đốc đối thủ bởi vì sắc đẹp mà đùa giỡn lưu manh với Lạc Minh, hẹn Tiêu Trạch đến văn phòng làm tình để phát tiết tâm trạng (phần 1)

Bởi vì khoảng thời gian trước vấn đề tài chính của công ty xảy ra chút trục trặc, Lạc Minh mạnh mẽ vang dội thanh lý mấy tổng giám đốc chủ quản khắp nơi châm ngòi thổi gió, lại đoạt được một bản IP nóng bỏng tay từ trong tay đối phương, chuẩn bị lên hạng mục mới.

Đối thủ vì tranh giành IP trong tay anh, còn đặc biệt chạy đến công ty anh khổ tâm khuyên bảo, thậm chí tăng giá yêu cầu anh nhường IP.

“IP này đích thật là một củ khoai lang phỏng tay, quần thể fan sau lưng khổng lồ, hơi không cẩn thận là sẽ bị nước bọt dìm chết. Nhưng tôi tin tưởng giá trị của nó sẽ vượt xa những gì tôi nỗ lực, cũng tin tưởng năng lực của công ty chúng tôi sẽ không thua kém khoa học kỹ thuật Huy Hoàng của tổng giám đốc Lê là bao.”

Tổng giám đốc Lê tức giận đập bàn, căm tức nhìn Lạc Minh vài giây, trong ánh mắt bỗng nhiên lóe ra vài phần hoài nghi.

Anh ta đột nhiên có chút hứng thú híp mắt đánh giá anh, cũng hỏi: “Tổng giám đốc Lạc gần đây mặt mày rạng rỡ, gặp phải chuyện gì thú vị hơn so với kiếm tiền sao?”

Tổng giám đốc Lạc giương mắt nhìn anh ta, cười nói: “Việc riêng của tôi, hình như Tổng giám đốc Lê cũng không có quyền hỏi đến.”

“Tổng giám đốc Lạc, cậu biết không?” Tổng giám đốc Lê khinh miệt, nở nụ cười mang theo vài phần khinh bạc: “Hiện tại cậu rất giống một Omega xinh đẹp ngon miệng, ừm… Còn ngon miệng hơn cả em trai của cậu. Không phải là cậu lại phân hóa lần thứ hai đó chứ?”

Đuôi lông mày Lạc Minh nhuộm lên một tia không vui, có điều đã bị anh nhanh chóng che giấu.

“Phân hóa lần thứ hai?” Lạc Minh bắt chéo chân, hơi nhếch môi, hai tay đưa ra trước người: “Đó là chuyện chỉ xảy ra trước hai mươi tuổi, năm nay tôi đã hai mươi lăm.”

”Vậy sao?”

Lạc Minh vứt vặn kiện người này đưa tới xuống trước mặt anh ta, mặc dù trên mặt vẫn mỉm cười nhưng giọng điệu lại cay nghiệt: “Tổng giám đốc Lê cầm văn kiện của mình rời đi đi, cuộc trò chuyện của chúng ta kết thúc. Hơn nữa cũng đừng tiếp tục nhớ thương em trai của tôi, hiện tại em ấy chính là vị hôn phu của thiếu tướng Lục.”

Lê tổng cầm văn kiện lên, cười một tiếng, cong mắt nói: “Tôi đương nhiên không dám đắc tội thiếu tướng Lục.”

Trong lời anh ta nói tựa như có hàm ý, trước khi đi, anh ta nhìn Lạc Minh một cái thật sâu, ý tứ muốn mạo phạm trong ánh mắt muốn giấu cũng giấu không được.

“Tổng giám đốc Lạc, cậu đẹp thật đấy.” Tổng giám đốc Lê lưu manh liếm môi một cái: “Sao trước đây tôi không phát hiện ra? Nếu tôi phát hiện sớm, lúc cạnh tranh với cậu trên thương trường, ít nhiều gì cũng sẽ dịu dàng với cậu hơn một chút.”

Lạc Minh cầm ly thủy tinh còn nửa ly nước bên cạnh bàn.

Tổng giám đốc Lê đã rời đi trước khi anh nổi cáu, nước vốn nên hắt lên mặt tên kia đã bị Lạc Minh uống một hơi cạn sạch.

Người đi rồi, phiền não và tức giận trên mặt anh không còn che giấu nữa, anh nhìn thoáng qua cái ly trống không trong tay, sau khi dạo qua một vòng trong tay, dứt khoát ném nó xuống đất.

Trong phòng làm việc vang lên âm thanh thủy tinh vỡ vụn thanh thúy, cái ly vỡ nát chia năm xẻ bảy trên mặt đất.

Trợ lý Tiểu Vương nghe tiếng bước vào, tốt bụng hỏi: “Tổng giám đốc, không sao chứ?”

”Không sao.” Lạc Minh lạnh mặt, bình tĩnh một lát, anh nhìn về phía trợ lý còn đứng ở cửa chưa có ý định đi: “Cậu còn việc gì nữa?”

Trợ lý trả lời: “Tiểu thiếu gia Tiêu Trạch ở dưới lầu, nói muốn gặp anh.”

Lạc Minh có chút thiếu kiên nhẫn đi phản ứng hắn, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn để trợ lý gọi người lên.

Khi tâm trạng cực kỳ không tốt, tự ngược cũng thường thường là một cách phát tiết không tồi.

________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận