Chương 31

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 31

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Sự Trừng Phạt Ngọt Ngào Qua Màn Hình
Biểu tượng khuôn mặt khóc nức nở cuối cùng trong tin nhắn như một dấu chấm lửng đầy ám ảnh, găm thẳng vào tâm trí Văn Sâm. Hình ảnh ấy sinh động đến mức cậu có thể tưởng tượng ra đôi mắt ngập nước, long lanh và đáng thương của Ngôn Hi ngay trước mắt mình. Cơn giận dữ bùng lên, hòa lẫn với sự luyến tiếc không nỡ rời xa, tạo thành một mớ cảm xúc hỗn độn giày xéo tâm can chàng trai trẻ.
Văn Sâm đứng chôn chân trước cửa nhà cô suốt mấy tiếng đồng hồ. Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ đóng kín, tưởng tượng ra người con gái mình khao khát đang trốn ở bên trong, run rẩy như một con thỏ nhỏ sợ hãi trước sói dữ. Cuối cùng, lý trí mách bảo cậu không thể cứ thế xông vào khi ba mẹ cô đang ở đó. Cậu hậm hực quay lưng, mang theo sự ấm ức và dục vọng chưa được giải tỏa rời đi.
Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả một góc trời, Ngôn Hi vẫn không gửi cho cậu lấy một tin nhắn giải thích. Sự im lặng của cô như dầu đổ thêm vào lửa, thiêu đốt sự kiên nhẫn vốn đã ít ỏi của Văn Sâm.
Trong căn phòng, ba mẹ Ngôn đã ra ngoài đi dạo và mua sắm. Không gian trở nên tĩnh lặng đến mức Ngôn Hi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Cô cầm điện thoại, ngón tay do dự lướt trên màn hình, cuối cùng cũng lấy hết can đảm định gọi cho cậu. Nhưng đáp lại cô chỉ là những hồi chuông dài vô tận không người bắt máy.
Cậu giận thật rồi!
Đổi lại là bất cứ ai, khi bị người yêu nhốt ngoài cửa và chối bỏ quan hệ, chắc chắn cũng sẽ nổi trận lôi đình. Ngôn Hi cắn môi, cảm giác tội lỗi dâng trào. Cô chuẩn bị bấm gọi lại lần nữa thì màn hình bỗng sáng lên. Là cuộc gọi video từ Văn Sâm.
Cô vội vã nhấn nút nghe.
Trên màn hình điện thoại hiện ra hình ảnh của Văn Sâm. Cậu đang ngồi bên bàn học, trên tay xoay xoay một chiếc bút máy đắt tiền. Bộ âu phục chỉnh tề ban sáng đã được thay bằng bộ đồ ở nhà thoải mái, để lộ xương quai xanh quyến rũ và một phần cơ ngực săn chắc lấp ló sau cổ áo rộng. Khuôn mặt anh tuấn lạnh tanh, không một chút biểu cảm, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chằm chằm như muốn nhìn thấu tâm can người đối diện.
Ngôn Hi nhìn kỹ hơn, phát hiện trước mặt cậu là cuốn sách giáo khoa Kinh tế học phương Tây – môn học mà cô giảng dạy. Chẳng phải cậu từng nói ghét nhất những môn lý thuyết khô khan này sao?
“Sao thế? Cô giáo Ngôn tìm em có việc gì chỉ giáo?”
Khóe môi Văn Sâm nhếch lên một đường cong lạnh lẽo, ngữ điệu âm dương quái khí, nghe qua là biết ngay giọng điệu của một đứa trẻ to xác đang hờn dỗi, muốn được dỗ dành nhưng lại cố tình tỏ ra cao ngạo.
Ngôn Hi khẽ thở dài, giọng nói mềm mại như nước: “Cậu giận rồi sao?”
“Em làm sao dám giận cô giáo.” Văn Sâm cười khẩy, ánh mắt sắc lẹm, “Cô giáo đã nói không quen biết em, coi em như người lạ. Nếu em mà dám giận, có khi cô cho em vào danh sách đen vĩnh viễn luôn ấy chứ?”
Không còn nghi ngờ gì nữa, ngọn lửa giận trong lòng cậu đang bùng cháy dữ dội. Ngôn Hi biết mình đuối lý, cô gái nhỏ khẽ cắn môi dưới đỏ mọng, hàng mi dài rũ xuống che đi ánh nhìn hối lỗi: “Cậu đừng giận nữa mà. Hôm nay là tôi không đúng. Nguyên nhân là… tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý để nói với ba mẹ chuyện mình có bạn trai. Tôi sợ họ đột ngột nhìn thấy cậu sẽ bị sốc, hơn nữa… cậu còn quá trẻ. Về sau, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói.”
Bộ dạng ngoan ngoãn nhận sai, giọng nói nũng nịu pha chút cầu khẩn của cô có sức sát thương cực lớn. Cho dù là người đàn ông sắt đá nhất cũng phải mềm lòng, huống chi là Văn Sâm – kẻ vốn đã si mê cô đến điên cuồng.
Sự lạnh lùng trên mặt cậu vơi đi vài phần, nhưng ánh mắt vẫn rực lửa: “Thực xin lỗi là xong sao? Cậu muốn tôi bồi thường thế nào?”
“Bồi thường em?” Văn Sâm nhìn thẳng vào camera, ánh mắt như xuyên qua màn hình, lột trần cô, giọng nói khàn đi vì dục vọng kìm nén: “Em hiện tại muốn cô! Ngay lập tức!”
“……”
Ngôn Hi nghe rõ sự chiếm hữu trần trụi và khát khao mãnh liệt trong lời nói của cậu. Gương mặt cô lập tức đỏ bừng như quả gấc chín.
“Nhưng… tôi hiện tại không thể ra ngoài. Ba mẹ tôi ngày mai mới rời đi, tối nay họ có thể về bất cứ lúc nào.”
Văn Sâm im lặng, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt u tối nhìn chằm chằm cô. Sự im lặng ấy khiến không khí trở nên ngột ngạt, căng thẳng.
Ngôn Hi cẩn thận quan sát sắc mặt cậu, dè dặt đề nghị: “Để hôm khác được không?”
“Không được!” Cậu từ chối thẳng thừng, bá đạo và quyết liệt.
“Vậy… vậy phải làm sao bây giờ…” Cô luống cuống tay chân.
“Cô vào phòng ngủ đi.”
“?”
“Vào phòng ngủ, khóa cửa lại.” Giọng Văn Sâm trầm xuống, mang theo mệnh lệnh không thể chối từ. “Sau đó, cởi quần áo ra cho em xem.”
Ngôn Hi sững sờ, tim đập loạn nhịp. Cởi quần áo qua video call? Cô chưa bao giờ làm chuyện táo bạo và xấu hổ như vậy. Nhưng nhìn vào đôi mắt kiên định và đầy dục vọng của Văn Sâm, cô biết mình không có đường lui. Nếu không làm theo, con sói nhỏ này có thể sẽ làm ra chuyện điên rồ hơn, ví dụ như xông thẳng đến nhà cô ngay bây giờ.
Cô run rẩy cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, tiếng chốt cửa vang lên “cạch” một cái khô khốc trong không gian tĩnh mịch.
“Ngoan, để điện thoại ở vị trí em có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể chị.” Giọng nói của Văn Sâm qua loa điện thoại nghe càng thêm từ tính, ma mị, như lời dụ dỗ của quỷ Satan.
Ngôn Hi đặt điện thoại dựa vào gối, đôi tay run rẩy đưa lên cởi từng cúc áo ngủ. Chiếc áo lụa mỏng manh trượt xuống khỏi bờ vai trắng ngần, để lộ xương quai xanh tinh tế và làn da trắng mịn như sứ. Tiếp đó là chiếc váy ngủ rơi xuống sàn, phơi bày thân thể tuyệt mỹ của người con gái trước ống kính tham lam của chàng trai trẻ.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp của phòng ngủ, cơ thể cô hiện lên như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo. Bộ ngực tròn đầy, eo thon thắt đáy lưng ong, đôi chân dài miên man và vùng tam giác bí ẩn lấp ló.
Bên kia màn hình, hơi thở của Văn Sâm trở nên nặng nhọc. Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, yết hầu trượt lên trượt xuống, cơn khát tình dục bùng nổ, thiêu đốt mọi lý trí còn sót lại.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận