Chương 31

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 31

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Yến Chiêu về nhà kho trước, đẩy quạt trên bàn vào trong rồi đặt chiếc thùng trên tay lên, sau đó dùng dao xé mở vài túi đá, để lộ đá viên bên trong, hơi lạnh được gió thổi vào nhà kho chưa đầy mười mét vuông, không khí thoáng chốc trở nên mát mẻ.
Kiều Khương vẫn ngủ say trên giường lò xo, sắc hồng trên mặt chưa phai, chóp mũi rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Nàng nằm trên giường, eo thon chân dài, hai cánh mông đầy dấu tay màu đỏ, vùng da dưới thắt lưng gần như bị bóp tím. Bàn chân nhỏ xinh để ngang trên giường, mu bàn chân rất trắng, ngón chân sơn màu xanh da trời trông mượt mà xinh xắn.
Yến Chiêu ngoảnh mặt đi, đứng dậy khóa cửa rồi kiểm tra cổng từng vườn xem đã đóng kỹ chưa.
Anh vừa bước ra thì gặp bà Yến, bà đến đưa cơm, thấy Yến Chiêu chuẩn bị rời đi liền vội vàng kéo anh về phía nhà kho: “Anh vẫn chưa ăn cơm, sao lại đi rồi? Ăn đi, cơm nước xong rồi làm.”
Yến Chiêu đưa tay kéo bà lại: “Đưa con, mẹ về đi, ngoài này rất nóng.”
“Không sao, mẹ ngồi với anh một lát.” Bà Yến còn định vào nhà kho, thấy Yến Chiêu giữ rịt mình, bà lưỡng lự nhìn cửa sắt khóa chặt, hỏi: “Bình thường anh đâu khóa cửa, sao hôm nay lại khóa?”
“Con sợ đám Điền Điền tới phá, lật tung đồ của con.” Yến Chiêu căng mặt giải thích.
“À, mấy thằng quỷ, để sau mẹ nói chúng.” Bà Yến quay lại nhìn cổ anh gần như dán kín băng gâu, không nhịn được hỏi, “Anh đấy… bị con gì cắn? Người cắn à? Hay chẳng lẽ chó cắn?”
Yến Chiêu: “…”
Thấy Yến Chiêu vẫn kề cà không mở cửa, bà Yến thôi thúc giục, đặt đồ ăn xuống rồi rời đi.
Cách đó không xa, Lý Hiệu Lan đi tới nhà Miêu Tuyết, anh ta tưởng Kiều Khương đến nhà Miêu Tuyết. Khi đến nơi, Cao Kim Lan nói Kiều Khương không tới. Anh ta lại tưởng Kiều Khương cũng vào vườn lê nên đến đó tìm một lượt, thậm chí còn xuống núi kiếm nhưng không thấy. Anh ta vội nhờ Cao Kim Lan gọi điện hỏi Kiều Khương ở đâu, Kiều Khương chỉ nói đang bận, nhưng không nói ở chỗ nào.
Lý Hiệu Lan thấy quá giữa trưa mà không biết Kiều Khương đã ăn cơm chưa, nàng không lái xe nên chắc chắn còn trên núi, có khi đang hút thuốc ở chỗ nào, nghĩ vậy, Lý Hiệu Lan tự mình đi tìm.
Bà Yến chào hỏi Lý Hiệu Lan: “Chào cậu trai trẻ, đến hái quả à?”
Lý Hiệu Lan gật đầu, lễ phép đáp: “Vâng, cháu chào dì.”
“Chào cậu chào cậu.” Bà Yến thấy Lý Hiệu Lan là chàng trai lịch sự lễ độ thì rất thích, nụ cười càng tươi hơn, “Ăn gì chưa? Chỗ dì có thịt kho tàu, có muốn ăn chút không?”
“Dạ thôi ạ, cháu cảm ơn.” Thấy mặt mày bà thân thiện, Lý Hiệu Lan cười hỏi: “Dì ơi, dì có thấy cô gái nào đội mũ lưỡi trai không? Cô ấy đeo kính râm, rất đẹp, da rất trắng.”
Bà Yến nhớ lại: “Hình như lúc trước từng gặp, khoảng bốn năm ngày trước thì phải?”
“Không không, hôm nay cô ấy cũng tới đây, dì có thấy cô ấy không ạ?”
“Không thấy.” Bà Yến cười rạng rỡ, “Cậu là bạn trai con bé à? Ôi chao, đúng là trai tài gái sắc, hai đứa xứng đôi quá.”
Lý Hiệu Lan cười lễ phép: “Cảm ơn dì.”
Sau khi tạm biệt bà Yến, anh ta thấy Yến Chiêu ở cửa nhà kho, người đàn ông to cao chân dài, dáng người vạm vỡ. Trên người chẳng biết là mồ hôi hay nước, quần áo hơi ướt, rỉ ra từ cơ ngực và cánh tay rắn rỏi. Cảm giác chỉ cần một đấm đã đủ khiến người ta đi gặp diêm vương, khuôn mặt ngăm đen, ánh mắt tối trầm, vẻ ngoài trông khá khó chơi.
Nhưng Lý Hiệu Lan vẫn hỏi: “Ngại quá, cho hỏi anh có thấy cô gái đi cùng tôi lúc nãy không?”
Nội tâm Yến Chiêu có cảm giác thôi thúc muốn đi mở cửa sắt ra rồi nói với tên đàn ông cũng ngu ngốc như mình khi trước.
Rằng người anh ta tìm đang nằm trên chiếc giường lò xo trong kia.
Nhưng anh không làm thế.
Anh chỉ quay sang, giọng thô ráp: “Không thấy.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận