Chương 31

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 31

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ngoài thành có một hồ bích ngọc, từ trước đến nay là du thuyền thưởng ngoạn phong cảnh. Lúc này đã là đầu xuân, những cây liễu rũ bên bờ đã đâm chồi nảy lộc, trông như làn khói xanh, dày đặc bao phủ. Trên hồ không có nhiều du thuyền, một chiếc du thuyền tinh xảo đậu ở giữa hồ, lặng lẽ trôi nổi.
Nàng mấy ngày nay ưu tư quá nặng, còn ngã bệnh một lần. Vân Trần thập phần lo lắng, dẫn nàng ra tới du hồ giải sầu. Nhưng mà hai người vừa gặp mặt, chỉ nói chuyện một hồi, Vân Trần hiển nhiên là quá đề cao chính mình, rất nhanh liền ôm lấy nàng, liếm hôn nàng, cùng nhau lăn lộn.
Hôm nay Ninh Oản mặc xiêm y màu xanh ngọc bích, trên thái dương cài một chiếc kẹp tóc màu đào, được Vân Thần ôm trong lòng. Hai người cùng nhau đứng bên cửa sổ, tưởng chừng như đang ngắm cảnh xuân bên bờ, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn trần trụi, bộ phận riêng tư giao hợp vào nhau, thường xuyên chuyển động. Quần lót cùng váy áo đều ném ở cạnh cửa, nhàn nhạt vết nước từ cạnh cửa lan tràn lại đây.
“Đi, đi trên giường…… A, thật sâu……”
Ninh Oản nhẹ nhàng chống ngực hắn, mang theo nụ hôn của hắn mềm mại như mưa xuân, đủ loại sắc thái, hô hấp không ổn định, thúc giục hắn.
Lên thuyền bắt đầu, bọn họ liền lộng qua hai lần. Chỉ là nói chuyện được nữa canh giờ, bất tri bất giác Vân Trần lại bắt đầu nhập thân mình nàng, tựa hồ vĩnh viễn không biết mệt mỏi.
Vân Trần cười nhẹ “Búi búi đã quên sao, nơi này không có giường…… Chỉ có cửa sổ.”
“Ha… a……”
Hắn đi hai bước, ngồi ở chiếc ghế bên cửa sổ, để nàng ngồi ở trên đùi hắm, nửa người trên nằm ở cửa sổ. Hoa huyệt nàng ướt dầm dề, Vân Trần một đĩnh mà nhập, nhẹ nhàng đĩnh động lên.
Những vết bên trong đùi cô vừa ngừng lại, lại thêm những vết nước mới. Thiếu nữ thở hổn hển, đôi mắt và đôi môi đỏ mọng hé mở, hai tay nắm chặt lan can cửa sổ, tóc búi lỏng lẻo, trâm cài màu đào vừa vặn treo trên tóc, sắp sửa rơi xuống.
Vân Thần đỉnh một cái, Ninh Oản ngẩng đầu lên, mái tóc đen xõa ra rơi xuống, chiếc trâm cài tóc màu đào cũng tuột xuống, rơi vào trong lòng bàn tay Vân Trần, bị hắn đưa tới bên miệng Ninh Oản
“Cắn.”
Nàng cố hết sức mà cắn trâm cài, mặt dây chuyền hình hoa đào đung đưa quanh miệng nàng, giống như quân sĩ không gây ra bất kỳ tiếng động không cần thiết nào. Một cánh tay tuyết thò ra ngoài cửa sổ, chiếc vòng ngọc treo trên cổ tay, theo sự run rẩy của thiếu nữ khẽ lay động.
Nếu là nhìn từ một con tàu khác, có thể thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang nằm trên bệ cửa sổ, một tay buông thõng ngoài cửa sổ, mái tóc đen dài buông xõa, đôi mắt và đôi má hơi có vẻ say. Thật là một bức tranh hải đường ngủ trong mùa xuân.
Vân Thần vén mái tóc dài nàng ra, cúi xuống gáy, nhẹ mút một ngụm, cắn ra một dấu hoa, lại nhìn khóe miệng nàng ngặm trâm cài, khuôn mặt nhỏ tràn đầy ửng hồng khuôn mặt nhỏ, xa xa đóa hoa màu hồng đào bên bờ, than thở “Ngày xuân thật sự là thời điểm tốt để ngắm hoa ” sau lại thật sâu mà đỉnh vào.
Những đóa hoa phía xa và đóa hoa phía dưới đều kinh diễm thật sự.
Thiếu nữ ngô một tiếng, huyệt nhi run rẩy co rút lại, hai chân ngọc duỗi thẳng, vô thanh vô tức mà tới một hồi. Môi buông lỏng, trâm cài đào hoa liền rầm một tiếng rơi vào trong nước.
Vân Trần chống hoa huyệt, đem nàng mặt đối mặt ôm vào trong ngực, đứng lên.
Ninh Oản rùng mình, thấy hắn mở ra tất cả cửa sổ trên thuyền, “Ngươi muốn làm gì…… Đừng mở cửa sổ, A…… A…… Nơi đó…… Ách có người sẽ, nhìn đến……”
Tám phiến cửa sổ đều mở ra, bên khoang thuyền nhìn một cái không sót gì. Nam tử đứng ở giữa khoang thuyền, đem hai đùi thiếu nữ treo ở đầu vai ôm lấy nàng, cơ hồ đem nàng gần như gập lại, làm nàng chỉ có eo mông hạ xuống, dùng tư thế đứng này, ở trong cơ thể thiếu nữ mạnh mẽ ra vào thọc vào rút ra.
Vòng hắn rắn chắc hữu lực, đỉnh đến nàng không ngừng nâng lên hạ xuống. Tư thế này lại cố tình làm nàng giãy giụa không được, thân thuyền rất nhỏ đong đưa càng khiến nàng thêm căng thẳng. Thiếu nữ liên tục cầu xin, lại không chịu nổi tình thú nam tử, thao lộng đến càng có hứng thú.
Ninh Oản sợ hãi cực kỳ. Bởi vì tám phiến cửa sổ đều mở ra, du thuyền chung quanh cũng không có nhiều, chỉ cần nhìn vào trong xem một cái, là có thể nhìn đến nàng treo ở trên người Vân Trần, bị hắn làm cho muốn chết đi sống lại.
Vân Trần trêu đùa “Búi búi cắn chặt như vậy, là muốn bị người khác nhìn thấy?” Dứt lời, thế nhưng thao lộng đến càng ngày càng lợi hại, nhiều lần mạnh mẽ đến giống muốn khiến nàng bay lên.
Ninh Oản biết hắn từ trước đến nay thích ở những nơi kỳ quái này trê nghẹo nàng, thở phì phì nói “Ngươi nếu là muốn…… Có vẻ chính mình dũng mãnh, chỉ làm người…… Thấy ngươi…… Hà tất a, kéo ta…… Kéo ta cùng nhau……”
Vân Trần suy tư một lát, cười nói “Có lý.”
Ninh Oản nhẹ nhàng thở ra, cho rằng hắn rốt cuộc nghĩ thông suốt, không nghĩ tới Vân Trần ngược lại càng thêm dùng sức, đem nàng lộng tới cao trào còn chưa đủ, thế nhưng lúc nàng cao trào, tiếp tục hết sức lộng nàng.
Ninh Oản bị hắn làm cho vui thích ngập đầu, mị nhãn trở nên trắng, cổ họng căng thẳng, trước mắt tối sầm lại.

Bình luận (0)

Để lại bình luận