Chương 311

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 311

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Bàn làm việc rất cứng, lại lạnh, sống lưng trần trụi của cô trần trụi tiếp xúc trực tiếp, bị anh đâm không ngừng ma sát mặt bàn, không bao lâu liền yếu ớt kêu không thoải mái. Trần Hoài Tự ôm cô xuống, để cô quỳ gối trên thảm, vịn ghế, lại cắm vào từ đằng sau.
Thân gậy sau khi bị ngậm ánh nước đầm đìa, lần nữa cắm vào trong huyệt, mượn tư thế từ phía sau dễ dàng đâm tới tận cùng, đẩy miệng tử ©υиɠ chậm rãi ma sát, cọ tiểu huyệt mềm đến bủn rủn, xoắn chặt như muốn cắn chết côn ŧᏂịŧ, chỗ sâu nhất không khống chế được phun nước ra bên ngoài, từng đợt từng đợt tưới ướt dươиɠ ѵậŧ, mỗi lần rút ra đều có thể nghe thấy tiếng nước dâʍ đãиɠ, muốn nhét cũng nhét không được.
Mông trắng như tuyết không ngừng đυ.ng vào bụng dưới rắn chắc của anh, gợn lên từng đợt sóng.
Trần Hoài Tự thẳng lưng tàn nhẫn làm cô, đưa tay xoa tai mèo của Ngôn Trăn, lại vuốt ve ngực non mềm, yêu thích không buông tay.
Anh cúi người đè lên lưng cô, dán vào gò má thấp giọng thở dốc, nói lời tâm tình thân mật trên giường, khen cô là bảo bảo ngoan ngoãn, mèo con biết nghe lời, thanh âm nhỏ nhẹ dụ dỗ cô, cường độ dưới thân lại không giảm đi chút nào, nghiễm nhiên là muốn triệt để chơi hỏng Ngôn Trăn.
Làm xong một lần, Ngôn Trăn cả người ửng hồng, nhũn ra như bún, lông tơ trên cổ đều bị mồ hôi thấm ướt không ít, đám lông trắng bị anh bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, lông mi dài rũ xuống run rẩy, thở dốc không ngừng, thoạt nhìn vừa đáng yêu lại đáng thương.
Cô chưa được nghỉ ngơi một phút nào, lại bị anh ôm lấy, trong lúc rêи ɾỉ chuyển sang tư thế cưỡi lên người anh, hạ thân một lần nữa chặt chẽ kết hợp, tạo ra tiếng nước dâʍ đãиɠ.
“Ưm…Chồng ơi… Đừng ở trên đó… Cắm quá sâu… Hu hu…”
Trần Hoài Tự vùi đầu vào ngực cô, vừa thưởng thức nhũ thịt vừa động hạ thân, ngón tay móc dây lưng nội y vuốt ve, da thịt quanh ngực cô đều được anh chăm sóc một lần, lưu lại dấu đỏ loang lổ.
Nửa tháng không gặp, cô lại cố ý câu dẫn, hiển nhiên tìиɧ ɖu͙© được đẩy đến đỉnh điểm, cuối cùng Ngôn Trăn liên tục cao trào trên người anh, Trần Hoài Tự làm cô khóc hổn hển không khống chế được, thảm trong thư phòng cũng bị chà đạp loạn lộn xộn bừa bãi.
Giằng co trong thư phòng hồi lâu, lâu đến mức Ngôn Trăn mất hết sức lực, hai chân như muốn nhũn ra, Trần Hoài Tự ôm cô trở lại giường, lại không biết mệt mỏi tiếp tục chen vào.
Ga trải giường thấm ướt, tiếng nước gần như vang cả đêm.

Bình luận

Để lại bình luận